Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Trang Nại Nại thở phào nhẹ nhõm, “Không sao là tốt rồi, cả một buổi chiều anh không liên lạc với em, em tưởng anh đã xảy ra chuyện rồi.”
Cô tiếp tục lo lắng hỏi: “Mẹ em thì sao?
Tư Chính Đình mím môi, vốn đã chuẩn bị sẵn lời để nói nhưng lúc nãy lại bị cô cắt ngang, nên bây giờ anh có chút không biết nói như thế nào.
“Em yên tâm đi, mẹ sẽ không sao cả.”
Sẽ không sao cả?
“Anh gặp mẹ em rồi hả?”
Tư Chính Đình im lặng một lát mới trả lời: “Gặp rồi.”
“Bây giờ mẹ em thế nào rồi?”
Tư Chính Đình ngẩng đầu nhìn cửa phòng cấp cứu, nhớ lại bộ dáng lúc mới gặp mẹ Trang, anh lại im lặng, một lúc sau mới nói: “Vẫn còn sống!”
Trang Nại Nại thở phào, tuy cô cảm thấy giọng điệu của Tư Chính Đình hơi là lạ nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
“Khi nào mọi người trở về?”
“Chắc là vài ngày nữa, bên này có chút việc, đợi anh một lát.”
Trang Nại Nại muốn hỏi nhiều hơn nhưng trong điện thoại truyền đến tiếng ồn, còn có tiếng anh giao nhiệm vụ cho người của mình. Hình như anh đang bận, không có thời gian nói chuyện với cô.
“Anh làm việc trước đi, đợi anh có thời gian, chúng ta lại nói tiếp.”
Tư Chính Đình “ừ” một tiếng.
Lúc Trang Nại Nại định cúp điện thoại thì Tư Chính Đình đột nhiên gọi: “Nại Nại…”
Trang Nại Nại lập tức đáp lại: “Vâng.”
Tư Chính Đình im lặng hồi lâu, sau đó hỏi: “Em… tin tưởng anh không?”
Trang Nại Nại đáp không chút do dự nói: “Tin!”
Hai người đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, còn có cái gì mà không tin tưởng được nữa?
Cô tin anh!
Trên thế giới này, không còn ai có thể làm cô tin tưởng như tin anh nữa.
Hình như Tư Chính Đình đang nở nụ cười: “Chúng ta… ly hôn được không?”
Ly hôn?
Trang Nại Nại mở to hai mắt, sau khi xác định thật sự là anh đã nói ra hai chữ này, cô mím môi một cái rồi nói: “Được!”
“Nại Nại, mấy ngày nay nhớ đề phòng Lý Ngọc Phượng và Mino. Ngày mai anh bảo Quý Thần đến đưa giấy ly hôn cho em. Mọi chuyện không tiện giải thích qua điện thoại, đợi anh về nói sau.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, cảm giác nặng nề trong lòng Trang Nại Nại càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Ly hôn…
Tại sao phải ly hôn?
Cô biết có một số đôi vợ chồng ở Bắc Kinh, vì muốn mua nhà với lãi suất thấp mà giả vờ ly hôn, đợi đến khi mua nhà xong thì kết hôn lại. Nhưng Tư Chính Đình và cô đâu cần làm vậy. Rốt cuộc là vì sao đây?
Trang Nại Nại cúi thấp đầu, nếu không nghĩ ra thì dứt khoát không nghĩ nữa, anh bảo cô đợi thì cô sẽ đợi. Dù là vì lý do gì, cô cũng tin anh sẽ không hại cô.
***
Sau khi ra khỏi quán cà phê, Lý Ngọc Phượng lái xe đi tìm Mino. Trên đường đi, Cố Tinh Hào gọi điện cho bà ta, nhưng bà ta không nghe. Nhưng chuông điện thoại cứ reo liên tục không ngừng. Cuối cùng, bà ta đành phải đeo tai nghe Bluetooth lên nghe điện thoại.
Tiếng gào khóc thảm thiết của Cố Tinh Hào truyền tới, “Mẹ, mẹ mau về nhà đi! Mau lên!”
Lý Ngọc Phượng gắt lên: “Mẹ nói cho con biết, mẹ với Mino không phải như các con nghĩ đâu! Có một số việc mẹ không tiện nói, nhưng con phải tin mẹ, mẹ có lý do của mình, con…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...