Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Trang Nại Nại chỉ nhìn Đinh Mộng Á mà không nói gì.
Đinh Mộng Á mím môi lại: “Mẹ thật sự không biết tại sao cậu ta lại nói như thế! Nhưng mà Nại Nại, con phải tin tưởng mẹ! Không phải là mẹ làm!”
Trang Nại Nại vẫn không nói gì. Bây giờ lòng cô đang rất loạn. Cô không biết phải tin ai, càng không biết phải lựa chọn như thế nào.
Đinh Mộng Á là mẹ của Tư Chính Đình. Thời gian qua sống cùng bà, cô có thể cảm nhận được Đinh Mộng Á là một người tốt.
Vậy thì… sao Hổ Tử lại nói là Đinh Mộng Á?
Trang Nại Nại hít sâu một hơi, chợt nhớ tới lời Tư Chính Đình nói vào nửa đêm hôm qua.
“Sau này chúng ta phải hoàn toàn tin tưởng nhau…”
Tin tưởng nhau!
Cô nhất định phải tin tưởng anh!
Giống như khi Tư Chính Đình có tin tức của mẹ Trang là anh chạy ra nước ngoài ngay. Anh không ngủ cả đêm chỉ vì tương lai tươi sáng, vì hạnh phúc gia đình bọn họ.
Vậy thì bây giờ sao cô có thể vì một câu nói của Hổ Tử mà phủ định hết tất cả được?
Đợi mẹ trở về… là ổn rồi.
Nghĩ tới đây, Trang Nại Nại gật đầu, “Chúng ta về nhà trước đi.”
Thái độ ba phải mang theo chút do dự của Trang Nại Nại khiến người ta không biết cô tin Đinh Mộng Á hay là không. Nhưng Đinh Mộng Á biết lúc này bà có nói gì cũng vô dụng. Qua vài ngày sống chung, bà bắt đầu thấy tin tưởng bản thân mình. Nếu chuyện này thật sự trở thành bí ẩn thì cách duy nhất có thể giải quyết chuyện này là thời gian. Bà sẽ làm Trang Nại Nại hiểu, có thể đóng giả làm người tốt một ngày, một tuần nhưng không thể đóng giả cả một đời được.
Đinh Mộng Á đứng lên: “Ừm, chúng ta về thôi.”
Bầu không khí trong xe yên lặng một cách kỳ lạ, không còn sự hài hòa của mấy ngày qua nữa. Sự ăn ý khó lắm mới có được giữa Đinh Mộng Á và Trang Nại Nại cũng biến mất.
Đinh Mộng Á cảm thấy vừa nghẹn ứ vừa khó chịu, bà gửi tin nhắn ra lệnh cho vệ sĩ.
[Tìm Hổ Tử cho tôi! Nhất định phải tìm cho ra anh ta!]
Trong mắt bà ánh lên sự tức giận. Rốt cuộc là tại sao lại gắn cái tội danh này cho bà?
Cảm nhận được tâm trạng muốn phát cáu nhưng không được của Đinh Mộng Á, Trang Nại Nại không nhịn cười được.
Thôi bỏ đi, giữa người với người quan trọng nhất là tin tưởng lẫn nhau.
Cô nói với Đinh Mộng Á: “Hôm trước mẹ mua len sợi định đan cho các cháu cái gì sao?”
Thấy cô chủ động phá vỡ tình huống lúng túng, Đinh Mộng Á ngẩn người. Bà nhìn cô với ánh mắt không thể tin được, sau đó mới ý thức được là cô vừa nói chuyện với bà.
Trong mắt Đinh Mộng Á lóe lên sự vui vẻ, bà dè dặt nói: “Mẹ đang học đan áo len nhưng chưa học xong nên đan không đẹp. Hay là mẹ đan cho cục cưng hai cái mũ trước?”
Trang Nại Nại cười, “Dạ!”
Cô nhường bước làm cho Đinh Mộng Á thấy nhẹ lòng, nhưng có một vài chuyện nhất định phải nói rõ ràng.
Bà ngập ngừng một lúc mới nói: “Nại Nại, mẹ không biết vì sao Hổ Tử lại vu oan cho mẹ! Nhưng nhất định mẹ phải tìm được cậu ta, để đối chất với cậu ta ở trước mặt con.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...