Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Trong căn biệt thự ngập tràn không khí năm mới. Khắp nơi dán chữ Phúc đỏ thẫm, trước mỗi phòng đều dán một câu đối xuân, bầu không khí ngập tràn hương vị đầu năm.
Lúc này, Đinh Mộng Á đang làm sủi cảo với quản gia. Quản gia trộn nhân thịt, còn Đinh Mộng Á thì ngẩn người trước một chậu bột mì, “Lão Lý à, làm sao để biến chỗ bột này thành vỏ bánh? Thêm nước à? Bột mì dính vào tay thì làm sao? Còn nữa, nhào bột mì bằng tay chẳng phải là bẩn lắm sao?”
Quản gia: “…”
Quản gia Lý trộn nhân thịt xong thì bèn đi tới đẩy Đinh Mộng Á ra, “Phu nhân, vẫn nên để tôi làm thôi.”
“Ài, thôi được.” Đinh Mộng Á không nói hai lời mà quay người đi luôn.
Quản gia: “…”
Quản gia xắn tay áo, bắt đầu nhào bột mì. Đinh Mộng Á cũng không đi đâu mà đứng cạnh xem ông nhào bột. Tai quản gia đỏ bừng lên, nhưng có lẽ vì đã quen với tính cách như vậy của Đinh Mộng Á nên ông vẫn tiếp tục công việc của mình.
Đúng lúc này, Trang Nại Nại và Tư Chính Đình đi xuống.
Lão Lý thấy hai vợ chồng bọn họ thì đành nói, “Phu nhân, bà có thể ngồi đâu đó nghịch điện thoại hoặc máy tính để giết thời gian một lúc, lát nữa nhào bột xong còn phải cán một lúc nữa mới được.”
Đinh Mộng Á “à” một tiếng, rồi ra sofa trong phòng khách làm tổ.
Lão Lý lại gọi Tư Chính Đình và Trang Nại Nại, “Cậu chủ, thiếu phu nhân, hai người cũng lại sofa ngồi một lúc đi, đợi lát nữa cán bột xong, tôi sẽ gọi mọi người!”
Trang Nại Nại: “…”
Mấy ngày này, cô nhận ra lão Lý vẫn luôn cố gắng để làm dịu mối quan hệ giữa cô và Đinh Mộng Á.
Cũng phải, để Tư Chính Đình không phải khó xử, Trang Nại Nại và Đinh Mộng Á đều cố gắng bỏ qua khúc mắc ở sâu trong lòng mỗi người.
“Sủi cảo lão Lý gói lúc nào cũng vỏ mỏng nhân nhiều, còn ngon hơn cả ngoài hàng!” Đinh Mộng Á cố tìm chủ đề để nói.
“Đúng thế, chúng ta có lộc ăn rồi.” Trang Nại Nại hùa theo.
Nhưng dù sao cũng không quen lắm, nên nói xong hai câu này hai người liền không nói gì nữa, bầu không khí liền trở nên hơi xấu hổ.
Đinh Mộng Á bèn cúi đầu, “Mẹ xem tin tức một lúc, lâu rồi không lướt weibo.”
Nói rồi, bà liền cầm điện thoại lướt lên lướt xuống xem.
Trang Nại Nại và Tư Chính Đình liếc nhau, thấp giọng trò chuyện, sau đó Đinh Mộng Á bỗng kêu “á” một tiếng.
Trang Nại Nại và Tư Chính Đình ngẩn ra, cùng nhìn sang. Chỉ thấy Đinh Mộng Á ngẩng phắt lên, thấy Trang Nại Nại nhìn mình thì vội nói: “Không sao... không có gì đâu!”
Trang Nại Nại “ồ” một tiếng, sau đó cầm điện thoại lên nghịch. Đúng lúc này, Đinh Mộng Á lại vọt đến trước mặt cô, “Ờ… Nại Nại à, cho mẹ mượn điện thoại của con một chút!”
Trang Nại Nại: “!!!”
Bọn họ thân thiết vậy sao?
Đinh Mộng Á tỏ ra khổ tâm, “Điện thoại của mẹ hết pin rồi, không lướt weibo được nữa, mượn của con một lúc vậy.”
Trang Nại Nại đành phải đưa điện thoại của cô cho bà. Đinh Mộng Á liền ôm hết iPad và tất cả phương tiện dùng để lên mạng ra ban công, tiện thể liếc mắt ra hiệu với Tư Chính Đình.
Đây là… có chuyện muốn nói riêng?
Trang Nại Nại cũng không hỏi nhiều, dứt khoát bật tivi lên xem.
Tư Chính Đình vỗ vỗ tay cô rồi đi theo Đinh Mộng Á ra ban công.
Trang Nại Nại ngồi trong phòng nhìn bọn họ nói chuyện với nhau. Sau đó điện thoại của Tư Chính Đình đổ chuông, là Quý Thần gọi tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...