Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Trang Nại Nại liền cười tủm tỉm khoác lấy tay anh. Hai người hạnh phúc như một đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm. Bọn họ đi được một lúc thì Tư Chính Đình bỗng dừng chân lại.
Trang Nại Nại nhìn theo ánh mắt anh, thấy một đôi vợ chồng già đang đưa một đứa trẻ đi mua sắm. Đứa trẻ kia trông rất buồn bã nên đôi vợ chồng già đang gắng sức dỗ dành cậu bé.
Đôi vợ chồng già thì Trang Nại Nại không nhận ra, nhưng cô biết đứa trẻ kia! Đó chẳng phải là Tân Tân sao?
Sau khi Tân Tân bị cảm lạnh thì bệnh viêm phổi lại càng nghiêm trọng hơn. Cũng may mà y học bây giờ phát triển, thằng bé nằm viện nửa tháng thì khỏi hẳn, nhưng gầy sọp đi rất nhiều.
Nếu đó là Tân Tân, chẳng lẽ đôi vợ chồng già kia là ông bà nội của nó? Cũng chính là bố mẹ chồng của Tư Tĩnh Ngọc?
Tư Chính Đình vẫn chưa biết chuyện Thi Cẩm Ngôn và Bạch Nguyệt có con riêng. Bây giờ để anh thấy cảnh này, chẳng phải sẽ bị lộ sao?
Trang Nại Nại đang muốn tìm cớ lấp liếm thì đã thấy Tư Chính Đình tức giận đi về phía trước.
Đôi vợ chồng già quay lưng về phía bọn họ nên không thấy Tư Chính Đình. Bọn họ ngồi xổm xuống cạnh Tân Tân dỗ, “Tân Tân ngoan, bà nội mua kẹo mút cho cháu, được không nào?”
“Cháu không muốn!”
“Mua bánh ngọt nhé?”
“Cháu không muốn!”
“Vậy thạch hoa quả nhé?”
“Cháu không muốn!”
Cuối cùng bà Thi đành hỏi, “Vậy cháu muốn cái gì?”
Tân Tân rưng rưng nước mắt, “Cháu muốn mẹ!”
“Tân Tân ngoan, mẹ cháu đối xử với cháu không tốt, cháu...”
“Mẹ cháu rất tốt với cháu!” Tân Tân chỉ mới ba tuổi, là độ tuổi khát khao tình mẹ nhất, thằng bé nói, “Mẹ cháu rất tốt với cháu! Mẹ mua đồ ăn, mua đồ chơi cho cháu, mẹ cháu là người tốt!”
Bà Thi nghe vậy liền cau mày, “Nó mà là người tốt gì chứ? Người tốt mà lại để cháu bị cảm lạnh sao?”
Khuôn mặt Tân Tân liền hiện lên vẻ buồn bã, “Đó là vì mẹ tức giận. Lúc không tức giận, mẹ cháu rất tốt.”
Nghe vậy, bà Thi chỉ biết thở dài.
Đúng lúc này, quầy hàng bên cạnh truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào. Trang Nại Nại nhìn sang, thấy Bạch Nguyệt trốn ở đó bịt chặt miệng, khóc nức nở nhìn Tân Tân.
Thật ra trên đời này, làm gì có người mẹ nào không yêu thương con mình?
Bạch Nguyệt nhào đến, muốn ôm lấy Tân Tân. Bà Thi thấy cô ta thì lại càng hoảng sợ, giữ chặt tay Tân Tân lại, “Bạch Nguyệt, cô đang làm cái gì? Buông tay ra!”
“Cháu đến thăm Tân Tân, để cháu gặp nó một lát!” Bạch Nguyệt vừa khóc vừa nói, sau đó liền ôm mặt Tân Tân, “Tân Tân, mẹ là mẹ của con. Mẹ xin lỗi con!”
Tân Tân thấy Bạch Nguyệt thì cũng khóc òa lên.
Thấy cảnh hai mẹ con ôm nhau khóc thế này, Trang Nại Nại cũng có chút đau lòng.
Đúng lúc này, Thi Cẩm Ngôn lại xuất hiện trước cửa siêu thị. Thấy tình hình bên này, anh ta liền nheo mắt đi đến đây.
Hình như anh ta đang muốn làm gì đó, nhưng lại bị Tư Chính Đình giữ tay lại.
Thấy Tư Chính Đình thì Thi Cẩm Ngôn hơi giật mình.
Tư Chính Đình nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt, hỏi: “Thi Cẩm Ngôn, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc đứa trẻ này là ai?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...