Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Mà mẹ Trang chưa rõ sống chết, cô làm như thế lại có cảm giác tội đồ.
Trang Nại Nại ngẩng đầu lên, nói với Tô Mi, “Tôi còn không gấp, cô gấp gì chứ?”
Đang nói, điện thoại Trang Nại Nại đột nhiên vang lên, Tô Mi nhìn lướt quá màn hình rồi lập tức nói: “Thôi được rồi, được rồi, tôi vẫn nên đi nhanh thôi, giờ ăn bữa phụ của cô đến rồi!”
Trang Nại Nại cười nói: “Ăn thôi mà, cô cần gì phải đi? Cô không đi tôi vẫn ăn được cơ mà.”
Tô Mi lè lưỡi nói, “Vì ông chủ sắp xuống rồi, nếu ngài ấy thấy tôi ở đây thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô nhân viên này làm thì ít chơi thì nhiều? Cái chính là tôi quả thật có việc bận, phải đi xử lý gấp!”
Tiễn Tô Mi xong, Trang Nại Nại lấy đồ ăn trong tủ ra, chuẩn bị ăn bữa phụ. Con càng nhiều tháng thì cô càng ăn ít lại. Bác sĩ nói dạ dày bị con đè lên nên sẽ nhỏ đi, phải chia ra ăn nhiều bữa.
Ăn một lúc, Trang Nại Nại đứng dậy nhìn đồng hồ, đã sắp 11h trưa rồi.
Bất kể bận thế nào, Tư Chính Đình đều ăn bữa trưa lúc 12h với cô. Vì thế, Trang Nại Nại định đi lên tầng cao nhất.
Cô vừa ôm bụng, vừa từ từ đi lên tầng.
Vì chỉ mới 11h nên mọi người đều đang rất bận rộn, trong hành lang không có ai cả. Lúc Trang Nại Nại đi qua góc rẽ để vào thang máy thì bỗng nghe thấy có người gọi cô từ sau lưng, “Trang Nại Nại!”
Ủa?
Đây chẳng phải là... giọng của Thạch Hạo Vũ sao?
Trang Nại Nại quay đầu lại thì thấy Thạch Hạo Vũ đang đứng cách cô không xa. Vì Đại Tráng luôn kè kè Trang Nại Nại, nửa bước không rời nên cô cũng không sợ hắn ta làm ra chuyện gì quá khích. Cô chỉ hơi tò mò, sao Thạch Hạo Vũ lại vào được tòa nhà của Đế Hào?
Lúc Trang Nại Nại đang tự hỏi thì Thạch Hạo Vũ đã đi đến trước mặt cô. Hắn ta nhìn xuống bụng cô với vẻ mặt phức tạp, nhưng không nói gì cả.
Trang Nại Nại cau mày, “Anh tìm tôi có việc gì?”
Thạch Hạo Vũ nghe vậy mới ngẩng đầu lên nhìn cô, “Trang Nại Nại, rốt cuộc phải thế nào thì cô mới buông tha cho chúng tôi?”
“Buông tha cái gì?”
“Chính là ba triệu tiền ăn ở resort kia. Có phải ép chúng tôi chết đi thì cô mới vui không?”
Nói đến đây, một người đàn ông trưởng thành như Thạch Hạo Vũ cũng đỏ hoe mắt. Từ sau chuyện đó, hắn ta và Tiết Dung đã bớt cãi nhau hơn. Nhưng không ngờ Tiết Quốc Vinh lại bắt Tiết Dung ly hôn với hắn ta, hơn nữa còn bắt mình hắn ta phải bồi thường số tiền đó. Nhưng mà Tiết Dung lại sống chết không chịu ly hôn.
Cũng chính vì thế mới khiến hắn ra hiểu ra, tuy Tiết Dung đầy khuyết điểm: thích ganh đua, nói năng chua ngoa, độc miệng... nhưng cô ta vẫn có một ưu điểm, đó là thật lòng yêu hắn.
Đã đến nước này rồi, bọn họ ly hôn rồi để mình Thạch Hạo Vũ gánh nợ là lựa chọn tốt nhất cho nhà họ Tiết. Nhưng không ngờ Tiết Dung lại không chịu bỏ hắn.
Thạch Hạo Vũ bây giờ mới tỉnh ngộ. Cuộc sống khó khăn, cun cút mấy tháng nay khiến hắn hiểu rõ ý nghĩa của cuộc đời.
Tiết Quốc Vinh thấy Tiết Dung không chịu ly hôn thì nổi trận lôi đình, bắt hai người bọn họ phải tự nghĩ cách đền số tiền kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...