Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Nhìn khuôn mặt nho nhỏ đó, cô gật đầu.
Trong khoảnh khắc cô gật đầu đó, một giọng đàn ông bỗng truyền tới: “Mấy người đang làm gì?”
***
Thi Cẩm Ngôn lái xe rời khỏi bệnh viện. Tuy vẫn bình tĩnh nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt lại dần trở nên mơ hồ. Anh hít sâu một hơi, định tiếp tục đi thì lại nhận được tin nhắn của Trang Nại Nại bảo anh mau tới bệnh viện.
Trang Nại Nại cảm thấy lúc đối mặt với Bạch Nguyệt, Tư Tĩnh Ngọc luôn yếu thế hơn vài phần. Cho nên lần này đâu thể để Thi Cẩm Ngôn tiếp tục đứng ngoài không quan tâm được? Vì vậy Trang Nại Nại mới gửi tin nhắn cho anh ta.
Có điều, Bắc Kinh kẹt xe rất nghiêm trọng nên Thi Cẩm Ngôn đã tới chậm.
Khi anh vừa ngừng xe, liền thấy phía trước có một đám đông bâu lại xì xào. Mà ở giữa đám đông, con trai anh đang đứng trước mặt Tư Tĩnh Ngọc.
Thật ra, ban đầu Thi Cẩm Ngôn không thích Tân Tân lắm, thậm chí khi mới gặp thằng bé, anh đã khẳng định nó không phải con mình. Vì anh và Bạch Nguyệt chưa từng ngủ với nhau.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Bạch Nguyệt vẫn luôn cắn chặt rằng thằng bé là con anh nên mới giống anh như vậy. Mà DNA sẽ không gạt người.
Tân Tân là con ruột của anh, Bạch Nguyệt nói trong một lần anh say rượu, cô ta đã chăm sóc anh cả buổi tối. Anh không hề có ấn tượng gì về chuyện này, nhưng đứa bé ở trước mặt lại khiến anh không thể không tin.
Sau đó, anh có một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Năm nay anh đã 31 tuổi rồi nhưng vẫn chưa có con.
Người phụ nữ anh yêu không chịu sinh con cho anh, bây giờ là ông trời có mắt nên tặng cho anh một đứa con sao?
Thi Cẩm Ngôn không hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ này, anh chỉ biết máu mủ là một thứ gì đó rất kỳ diệu. Lúc đầu gặp mặt, anh không hề thích Tân Tân, nhưng sau đó Tân Tân bị bệnh, nhìn sắc mặt tái nhợt của thằng bé anh lại thất rất đau lòng.
Lần này Tân Tân bệnh rất nặng, sốt cao không dứt, bác sĩ cũng đã ra thông báo nguy hiểm. Nhưng đứa bé này hình như là con gián đập mãi không chết, nó đã tự mình vượt qua được cơn nguy hiểm.
Lúc này thấy con ăn mặc mỏng manh như vậy, Thi Cẩm Ngôn như bị sét đánh mạnh vào đầu. Sau đó, anh thấy người phụ nữ mình yêu nhất, cũng chính là vợ anh... đứng đối diện với Tân Tân.
Áo khoác của cô bị ném xuống đất, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng manh. Dưới thời tiết âm 10 độ, sắc mặt cô trắng bệch, môi tím tái. Thi Cẩm Ngôn gần như không suy nghĩ gì mà cởi áo khoác ngoài bọc kín Tư Tĩnh Ngọc lại.
Làm xong rồi, anh mới nhớ tới Tân Tân vẫn còn đang lạnh run cầm cập. Anh vội quay đầu bế thằng bé lên, sau đó kéo áo len của mình ra ôm nó vào lòng.
Anh nhìn Bạch Nguyệt, trong mắt cuồn cuộn lửa giận, “Bạch Nguyệt, cô đang làm cái gì thế?”
Bạch Nguyệt ngồi chồm hổm dưới đất, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn anh. Dường như cô ta không ngờ Thi Cẩm Ngôn lại đột nhiên quay lại.
Thi Cẩm Ngôn một tay ôm con, một tay ôm vai Tư Tĩnh Ngọc.
Người đàn ông đẹp trai, người phụ nữ xinh đẹp, ngay cả đứa bé cũng rất đáng yêu. Bọn họ giống như một nhà ba người hạnh phúc, mà cô ta lại là người ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...