Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

“Ai cần cô giả vờ tốt bụng? Tư Tĩnh Ngọc, cô đừng ở đây mèo khóc chuột giả từ bi! Nếu vừa rồi cô đi theo tôi lên phòng bệnh của nó thì tôi đâu cần phải dẫn nó xuống đây chịu lạnh.” Bạch Nguyệt giận dữ hét lên với Tư Tĩnh Ngọc.

Chút ấm áp vừa có biến mất khiến Tân Tân cảm thấy lạnh cóng, cơ thể nho nhỏ run lập cập.

Nhìn thấy Tân Tân như vậy, lòng Tư Tĩnh Ngọc như thắt lại. Giống như người bị lạnh là cô chứ không phải thằng bé, mà thật sự là cô cũng đang bị lạnh. Áo khoác bị ném xuống đất đã bẩn, cô không thể nhặt lên để mặc lại được.

Tư Tĩnh Ngọc nhìn Bạch Nguyệt, rồi lại nhìn Tân Tân, sau đó nhíu mày hỏi: “Bạch Nguyệt, rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Trời lạnh như thế này, cô dằn vặt trẻ con làm gì?”

“Tôi chỉ muốn nói với cô vài câu!” Bạch Nguyệt có chút điên cuồng nói.

Tư Tĩnh Ngọc nói: “Cô nói đi!”

Bạch Nguyệt chỉ Tân Tân, “Cô biết nó không? Lần trước nó bị sốt mấy ngày liền, bây giờ chuyển sang viêm phổi rồi. Nằm viện mấy ngày mà vẫn chưa bớt sốt, cô biết tại sao không?”


Bạch Nguyệt bước lên nói với Tư Tĩnh Ngọc, “Bởi vì lần trước nó lúc bị bệnh, lúc nó cần ba nó nhất thì Cẩm Ngôn lại tới chỗ của cô. Là cô giữ Cẩm Ngôn lại, không cho anh ấy tới thăm nó.”

Tư Tĩnh Ngọc không giải thích gì, cô biết cách làm người của Bạch Nguyệt, vừa cố chấp lại vừa ích kỷ. Cô mím môi hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Tư Tĩnh Ngọc, cô có biết vì cô xen vào giữa chúng tôi mà chúng tôi trở nên rất khó khăn không?” Đang nói, Bạch Nguyệt đột nhiên cúi đầu nhìn Tân Tân, “Tân Tân, con nói với cô này đi, bảo cô này trả lại ba cho con, trả lại chồng cho mẹ. Nói mau đi!”

Bạch Nguyệt chẳng thèm quan tâm Tân Tân đang phát run vì lạnh cóng, hai hàm răng va lập cập vào nhau. Cô ta nói xong, liền đẩy mạnh Tân Tân ra trước. Thằng bé lảo đảo gần như đứng không vững. Đến khi đứng vững rồi, nó ngẩng đầu lên nhìn Tư Tĩnh Ngọc, sau đó lại quay đầu nhìn Bạch Nguyệt, muốn lùi lại chỗ mẹ mình, nhưng Bạch Nguyệt lại mắng nó: “Nói mau đi! Nếu không mẹ nuôi con để làm gì?”

Vừa thấy ánh mắt của Bạch Nguyệt, Tân Tân sợ run lên, sau đó nhìn Tư Tĩnh Ngọc run rẩy nói: “Cô ơi... cô... trả ba... lại cho con và mẹ đi!”

Tư Tĩnh Ngọc gần như chết sững trước lời nói của thằng bé.


Lúc này, người tới bệnh viện cùng với người rời bệnh viện tụm ba tụm năm lại nhìn trò cười bên đây.

Bạch Nguyệt kích động tới mức run rẩy cơ thể.

Dáng vẻ yếu ướt của Tân Tân làm mọi người mềm lòng, trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn Tư Tĩnh Ngọc với ánh mắt chán ghét.

Bạch Nguyệt không buông tha, tiếp tục nói: “Tân Tân, nếu cô không đồng ý với con, con phải cầu xin cô bằng được thì thôi!”

Tân Tân lại quay đầu nhìn Tư Tĩnh Ngọc cầu xin: “Cô ơi, cô trả ba lại cho con và mẹ đi!”

Không biết vì sao, khi nhìn đứa nhỏ này cố chấp tìm hạnh phúc của mình, Tư Tĩnh Ngọc bỗng dưng muốn khóc. Cô không biết đó là cảm giác gì, chua xót, khổ sở, tuyệt vọng, còn có chút hi vọng hòa quyện với nhau.

Cô không nhịn được nghĩ, nếu con của cô còn sống thì nó có đi tìm Bạch Nguyệt đòi lại chồng cho cô, đòi lại ba cho nó không?

Có điều…

Tân Tân à, ba của con đã sớm không ở bên cô nữa rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui