Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Trang Nại Nại vừa ra khỏi phòng khám thì có một người núp phía sau tấm màn trắng đi ra. Người đó mặc áo khoác màu đỏ sậm trang nhã. Nếu không phải tận mắt thấy hình ảnh này thì sẽ không ai ngờ một người như vậy lại núp sau màn nghe lén.
Đinh Mộng Á thò đầu ra nhìn qua nhìn lại, sau đó nhìn bác sĩ cười hì hì, “Hai đứa cháu của tôi vẫn khỏe mạnh chứ hả?”
Vị bác sĩ khoa sản này là bạn tốt nhiều năm với Đinh Mộng Á, nghe bà hỏi thì trêu lại: “Chưa thấy ai như bà cả, muốn gặp cháu mình mà phải lén chạy đến bệnh viện trước. Lúc nãy bà nghe tim thai rồi đó, rất nhanh, rất khỏe mạnh.”
Đinh Mộng Á lập tức cười híp mắt, ngồi xuống đối diện với bác sĩ, “Thế thì sao nào? Bà ghen tị với tôi hả?”
“Tôi ghen tị cái gì? Ghen tị bà có con dâu mà không thể gặp, có cháu mà không thể xem sao?”
Đinh Mộng Á không hề để ý lời nói có phần khắc nghiệt của bác sĩ, ngược lại còn vui vẻ nói: “Bà ghen tị tôi có hai đứa cháu cùng lúc. Con trai bà sinh một, không lợi hại bằng con tôi sinh đôi.”
Bác sĩ: “!!!”
Đinh Mộng Á nhích lại gần bác sĩ, “Này, tôi nghe tiếng tim thai rất mạnh, bà nói xem là trai hay gái?”
Bác sĩ đang định nói thì có tiếng gõ cửa vang lên. Sau đó, “cạch” một tiếng cửa mở ra, Trang Nại Nại lúng túng đứng ở cửa, “Bác sĩ, điện thoại của cháu…”
Lời nói tiếp theo của Trang Nại Nại vướng lại cổ họng.
Sao bà ấy lại ở đây?
Trang Nại Nại kinh ngạc mở to hai mắt, đứng trân trân ở cửa. Đột nhiên nhớ đến việc Tư Tĩnh Ngọc vô cùng nhiệt tình dẫn cô đến bệnh viện khám thai định kỳ, chuyện bác sĩ nói lớn tiếng và dụng cụ khám tim thai cũng phát ra âm thanh lớn, lại còn dáng vẻ hoảng hốt lúc nãy của Tư Tĩnh Ngọc nữa, cô lập tức hiểu ra tất cả…
Bên trong phòng khám, Đinh Mộng Á vẫn ngồi im như tượng, đi không được mà ngồi cũng không xong.
Ai nấy đều sững người ra, không ai nói gì để phá vỡ cục diện xấu hổ này.
Đột nhiên, Đinh Mộng Á bỗng quay đầu nói với bác sĩ: “Tôi lớn tuổi rồi, là độ tuổi rất dễ bị bệnh phụ khoa, làm phiền bác sĩ Lưu khám kỹ cho tôi.”
Bác sĩ: “!!!”
Tư Tĩnh Ngọc đứng ngoài cửa không đành lòng nhìn thẳng Ms. Đinh. Vì tạo ra được một lý do mà cái gì Ms. Đinh cũng nói được.
Nói xong, Đinh Mộng Á đứng lên, giả vờ như không hề quen biết đi vòng qua hai người đứng ngoài cửa.
Đến khi Đinh Mộng Á đi rồi, ba người trong phòng vẫn còn lúng túng.
Cuối cùng, bác sĩ Lưu đứng lên đưa điện thoại cho Trang Nại Nại, “Điện thoại của cô đây. Người trẻ tuổi ấy mà, đừng có mau quên như vậy, cũng đừng có hờn giận gì nhiều. Giữa người với người, quý nhất là lắng nghe và thấu hiểu lẫn nhau. Người một nhà với nhau, đôi khi đừng làm căng quá.”
Trang Nại Nại rũ mắt lắng nghe bác sĩ nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...