Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Cậu học sinh đó nghe vậy lập tức hưng phấn: “Như vậy chẳng phải là cậu tự động nhảy vào lòng mình sao? Không thành vấn đề!!!”
Trang Nại Nại lập tức nhìn về phía Tư Chính Đình rồi hếch cằm khiêu khích: “Vậy còn cậu? Có dám ứng chiến không?”
Tư Chính Đình: “...”
Lá gan của Trang Nại Nại to hơn năm năm trước đây nhiều lắm rồi đấy, cô dám đùa bỡn anh sao? Nếu như anh không chạy thì chẳng lẽ cô dám mang đứa con trong bụng đi hẹn hò với thằng nhóc này?
Thế nhưng nhìn bộ dạng hả hê của cô lúc này thì Tư Chính Đình lại nhếch môi lên, nói: “Được thôi.”
Anh đi giầy da, mặc quần tây, áo khoác được anh cởi ra rồi ném cho Trang Nại Nại, sau đó đi tới vạch xuất phát, khom lưng, nâng người. Bộ dạng này của Tư Chính Đình khiến Trang Nại Nại đột nhiên nhớ tới đại hội thể dục thể thao năm đó.
Tiếp đến Trang Nại Nại hô lớn một tiếng: “Xuất phát!”
Tư Chính Đình lập tức xoay người lao về phía trước.
Rất nhanh, Tư Chính Đình đã bỏ lại cậu nhóc kia ở tít đằng sau rồi tiếp tục xông thẳng về phía trước. Hình ảnh hiện tại với hình ảnh năm năm trước chồng chéo lên nhau.
Cuộc thi kết thúc, chẳng có gì ngạc nhiên khi Tư Chính Đình thắng.
Trang Nại Nại ném áo cho anh, sau đó để anh uống hai ngụm nước rồi mới nhìn về phía cậu học sinh kia nói: “Lần sau muốn theo đuổi con gái nhớ phải luyện chạy cho nhanh đã rồi hãy bày đặt, phải là tầm kiện tướng thế thao đó!”
Thực ra cô không muốn khinh bỉ thẳng nhóc này đâu, thế nhưng ai bảo vừa rồi cậu ta dám nói Tư Chính Đình không thắng nổi chứ?
Quẳng lại cậu học sinh đã tức đến đỏ cả mặt, Trang Nại Nại cùng Tư Chính Đình tiếp tục nắm tay đi trong sân vận động.
Đi xong một vòng, Tư Chính Đình cầm lấy tay cô: “Về nhà thôi, hôm nay em vận động đủ nhiều rồi.”
Bọn họ đi về phía lối ra của sân vân động, lúc này trời đã tối hẳn, chỉ còn ánh sáng le lói của những bóng đèn trong sân vân động. Từng đôi tình nhân vừa tản bộ trong sân vừa đề phòng những giáo viên của ban kỉ luật tới “bắt gian”.
Chưa có người nào dám làm giống như bọn họ, chẳng kiêng nể ai mà nắm lấy tay nhau dắt đi như vậy.
Lúc đầu Trang Nại Nại không cảm thấy có vấn đề gì, thế nhưng đang đi thì đột nhiên bị một luồng sáng cản lại. Cô đưa tay che mắt, tiếp đó là có tiếng giáo viên hô lên: “Hai đứa học lớp nào? Đứng lại! Không được nhúc nhích! Không được chạy! Tôi bắt được hai cô cậu rồi!”
Trang Nại Nại: “...”
Tư Chính Đình: “...”
Trang Nại Nại đang mang bầu nên đương nhiên không thể chạy nhanh được, cho nên cô cứ đứng tại chỗ rồi bị một đám giáo viên vây quanh, tiếp đến là cậu học sinh tên Hạ Vũ vừa nãy, đứng bên cạnh thầy giáo bô bô nói: “Thầy thấy chưa, chính là hai người họ đấy! Đã yêu sớm lại còn nắm tay!”
Trang Nại Nại: “!!!”
Giáo viên này là người mới nên không biết Tư Chính Đình, lại thấy bộ dáng “non tơ” của Trang Nại Nại thì lập tức mắng cô: “Lớp nào đây? Nộp thẻ học sinh ra! Sau đó đi với tôi!”
Tư Chính Đình và Trang Nại Nại rơi vào đường cùng đành theo mấy giáo viên kia đi về phía phòng giáo vụ. Hạ Vũ thè lưỡi với hai người họ rồi cũng lon ton bám theo.
Đến phòng giáo vụ rồi Trang Nại Nại chẳng nói câu nào, chỉ trốn sau Tư Chính Đình.
Thầy giáo kia nói: “Đừng tưởng rằng cô cậu không nói là học sinh lớp nào thì chúng tôi không tra ra được! Tôi chắc chắn phải điều tra ra hai cô cậu là ai!”
Mấy giáo viên kia nói xong, Tư Chính Đình dứt khoát nói thẳng: “Gọi trưởng ban giáo vụ của mấy người tới đây!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...