Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Thạch Hạo Vũ đang đau lòng thì bị Tiết Dung véo đùi một cái, đau lại càng thêm đau.
Anh ta quay đầu, liền thấy Tiết Dung đang trừng mình, rồi đưa mắt chỉ cái khăn ăn đặt trên bàn.
Thạch Hạo Vũ hơi sửng sốt, mãi mới hiểu ý Tiết Dung. Anh ta trải khăn ăn cho Tiết Dung xong rồi nhìn nấm Truffle trắng trước mặt mình.
Chỉ là một cây nấm thôi mà, có gì mà đắt thế?
Bạn thân Tiết Dung thấy động tác của hai người bọn họ thì lập tức cười nói: “Dung Dung, cậu và Hạo Vũ ân ái như thế, muốn ngược chết đám độc thân bọn tớ sao?”
Một câu nói làm mọi người chú ý tới bọn họ lần nữa.
Tiết Dung đắc ý cười, “Tìm chồng ấy mà, phải tìm một người ấm áp biết quan tâm săn sóc, chứ đừng tìm một người lạnh nhạt, dù sao thì sống cùng ngày ấm vẫn dễ chịu hơn ngày lạnh.”
Rõ ràng là châm chọc Tư Chính Đình quá lạnh nhạt!
Có điều cô ta nói cũng đúng. Mỗi ngày đều phải đối diện với cái mặt lạnh của Tư Chính Đình, liệu Trang Nại Nại có thấy hạnh phúc hay không?
Lúc này, Trang Nại Nại đang nhìn chăm chăm vào nấm Truffle trắng. Nghe Tiết Dung nói vậy cô liền ngẩng đầu lên. Má nó! Mới im im được mấy phút, bây giờ lại tiếp tục rồi?
Nhưng Trang Nại Nại còn chưa kịp tỏ thái độ, bỗng “cạch” một tiếng, Tạ Vũ Đồng đã đặt cái nĩa trong tay xuống.
Cô đá chân Tư Chính Đình một cái, sau đó cúi đầu, cầm khăn ăn che miệng nói: “Anh đối xử tốt với Nại Nại một chút, phải ra vẻ vô cùng yêu thương cậu ấy.”
Tư Chính Đình: “!!!”
Thấy Tư Chính Đình vẫn chưa có hành động gì, Tạ Vũ Đồng liền vênh mặt hất hàm sai bảo anh: “Anh nghe không hiểu lời chị đây nói sao? Mau lên, biểu hiện càng hèn mọn càng tốt. Nếu làm tốt thì lát nữa chị đây thưởng thêm hai nghìn NDT.”
Tư Chính Đình: “!!!”
Tạ Vũ Đồng thấy anh vẫn ngồi yên thì sốt ruột nói: “Thêm năm nghìn! Mau lên!”
Mau lên cái gì?
Vấn đề là anh không biết phải làm như thế nào, mau sao được mà mau?
Hồi cấp 3 cũng là do anh thả thính cho cô, để cô chạy theo anh, chứ…
Bây giờ…
Tư Chính Đình thấp giọng ho khan một tiếng. Trang Nại Nại thấy hai người là lạ nên quay đầu nhìn sang.
Tạ Vũ Đồng nhìn cô cười, sau đó lại đá chân Tư Chính Đình, “Mau lên, rót nước cho cậu ấy!”
Tư Chính Đình: “!!!”
Sắc mặt Tư Chính Đình xanh mét, nhưng vẫn cầm dao nĩa lên cắt nấm trong đĩa của mình, rồi đưa cho Trang Nại Nại. Sau đó cầm ly nước đưa tới miệng cô, nói: “Há miệng ra.”
Ơ…
Trang Nại Nại kinh ngạc đến ngây người.
Hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây sao? Sao Tư Chính Đình lại đột nhiên săn sóc như vậy?
Trang Nại Nại khiếp sợ nhìn ly nước trước mặt mình. Cô bỗng không dám uống, nước này không có độc đấy chứ?
Được rồi, là cô suy nghĩ nhiều.
Trang Nại Nại vừa uống một ngụm nước, lại nghe Tư Chính Đình nói tiếp: “Trước khi ăn nấm Truffle trắng nên uống một ngụm nước, như vậy mới có thể nếm được hết vị ngon của nấm.”
Một câu nói nhắc nhở khiến cả đám người trên bàn ăn cầm nước lên uống.
Tiết Dung thấy vậy thì cắn răng, sau đó tựa vào vai của Thạch Hạo Vũ nũng nịu nói, “Chồng ơi, ngón tay em đau!”
Thạch Hạo Vũ cũng khó chịu khi thấy Tư Chính Đình và Trang Nại Nại ân ái trước mặt mình, anh ta bèn nói: “Thế để anh mát xa tay cho em nhé!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...