Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Thạch Hạo Vũ sợ đến mức nói không ra lời, không biết nên phản ứng như thế nào.
Tiết Dung “phụt “một tiếng, bật cười ha hả.
Tạ Vũ Đồng lắc vai Trang Nại Nại: “Mẹ nó chứ! Trang Nại Nại, cậu mới là chân nhân bất lộ tướng! Thì ra trong chúng ta, người thành công nhất là cậu!”
Trang Nại Nại nhếch miệng cười cười, cô cũng rất tự hào về việc làm của mình nên không có gì phải khiêm tốn.
Tiết Dung cười lạnh, “Trang Nại Nại, cô không chỉ nói dối có bạn trai mà còn nói dối cả việc làm. Ai không biết tổng bộ Đế Hào không nhận người mới tốt nghiệp? Dù cô có muốn nói dối thì cũng nên vừa phải thôi. Phó phòng thiết kế thời trang? Cô thử nói xem, ngay cả thầy Triệu Minh cũng chưa làm tới chức ấy, cô có thể không?”
Nói đến đây, cô ta khoác tay Thạch Hạo Vũ: “Trang Nại Nại, tôi biết cô có vướng mắc với bọn tôi, nhưng vì vậy mà lừa mọi người là không tốt đâu. Aizz, hơn thua ngoài xã hội thì không nói làm gì, nhưng lúc trước ở trong trường cô cũng chưa từng che giấu chuyện nhà mình nghèo, sao bây giờ lại trở nên hợm hĩnh thế này?”
Theo từng câu nói của cô ta khiến mọi người nhìn Trang Nại Nại nhiều thêm một chút. Sau khi Tiết Dung nói xong, mọi người liền bắt đầu lắc đầu, anh một câu tôi một câu.
“Đúng vậy, Trang Nại Nại, không cần phải như thế...”
“Ừ, cần gì phải thế chứ...”
Ngay cả thầy Trương cũng dao động, thầy khó hiểu nhìn Trang Nại Nại.
Tiết Dung kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Cô ta cảm thấy quá sung sướng vì làm Trang Nại Nại bẽ mặt.
Bỗng thầy Triệu Minh từ phía sau đi tới nói, “Thầy kể cho các em nghe một điển cố nhé.”
Thầy Triệu Minh thuộc trường phái nghiên cứu học thuật, hở một chút là giảng giải điển tích điển cố. Đám học sinh nghe thầy nói vậy lần lượt cúi đầu, bĩu môi.
Trang Nại Nại lại cung kính nhìn thầy.
Triệu Minh gật đầu với Trang Nại Nại, sau đó bắt đầu kể: “Có một ngày, Tô Đông Pha đi tìm thiền sư Phật Ấn nói chuyện phiếm. Tô Đông Pha nói với Phật Ấn: ‘Gần đây tôi thấy có tiến bộ trong Phật pháp. Ngài xem tư thế ngồi của tôi như thế nào?’. Phật Ấn thở dài nói: ‘Giống một ông Phật.’ Tô Đông Pha rất vui vẻ vì câu trả lời này. Sau đó, Phật Ấn hỏi lại Tô Đông Pha: ‘Vậy ông thấy tôi như thế nào?’ Tô Đông Pha vì muốn áp đảo Phật Ấn nên trả lời: ‘Giống một đống phân.’ Các em nói xem, sao Phật Ấn lại hỏi như vậy?”
Có nhiều người biết điển cố này nên có một người nhanh nhảu trả lời: “Trong lòng Phật Ấn có Phật nên ông ấy nhìn ai cũng ra Phật. Mà trong lòng Tô Đông Pha có phân nên nhìn ai cũng ra phân.”
Triệu Minh gật đầu, sau đó không nói gì nữa.
Mọi người đang yên lặng ngẫm nghĩ, bỗng Trang Nại Nại bật cười làm Tiết Dung hồi hồn, lúc này cô ta mới biết hoá ra là thầy Triệu Minh đang châm chọc mình. Cô ta tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn Trang Nại Nại cũng trở nên hung ác.
Bên ngoài khách sạn, một chiếc Maybach màu bạc bỗng dừng lại, Tư Chính Đình hạ cửa kính xe xuống, thấy người phụ nữ đứng trong đám người cười cười nói nói, dường như không có một chút chật vật.
Anh xuống xe ném chìa khóa cho nhân viên, sau đó lạnh mặt đi tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...