Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Tư Chính Đình là chồng cô mà, cô gửi tin nhắn cầu cứu anh chắc là không sao đâu nhỉ?
Tự cổ vũ mình vài câu xong, Trang Nại Nại mở số điện thoại của anh lên định gửi một tin nhắn qua. Nhưng chợt nhớ lại cảnh tối qua anh nằm nhoài người ra bàn ngủ, cô bỗng hơi do dự, vì vậy bèn gửi tin nhắn cho Quý Thần trước.
[Tư Chính Đình đang làm gì? Có kế hoạch tiếp theo không?]
[Ông chủ sắp họp, không tiện tiết lộ nội dung cuộc họp.]
Trang Nại Nại bĩu môi, Tư Chính Đình đang bận trăm công nghìn việc mà còn phải đi họp, vậy cuộc họp này chắc chắn rất quan trọng rồi.
Nghĩ tới đây, cô lại cúi đầu.
Thôi bỏ đi!
Tìm người khác vậy!
Cô kéo danh bạ nhìn nhìn, cái tên Tô Ngạn Bân liền lọt vào mắt cô.
[Anh đi chưa? Nếu chưa thì qua giúp tôi đi!]
[Đúng lúc có việc ở gần đây nên chưa đi, sao thế?]
Đã biết mà còn hỏi!
[Đừng nói nhảm, qua đây mau lên!]
[Nhớ là cô nợ tôi một lần đó nhé.]
Trang Nại Nại thở phào một hơi, cô rất sợ vị đại thiếu gia này chịu không giúp, bởi vì từ thời trung học Tô Ngạn Bân đã luôn đối đầu với cô, cô gặp chuyện không vui thì anh ta mới sung sướng.
Cô vừa đặt điện thoại xuống, liền nghe thấy giọng như mấy bà đến thời kì tiền mãn kinh của Tiết Dung: “Có phải anh ta tạm thời không tới được? Đàn ông ấy mà, lừa phụ nữ cũng không chịu lừa có tâm một chút.”
Thấy thế, người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, chỉ trỏ Trang Nại Nại.
Trang Nại Nại liền nhếch môi cười, “Tiết Dung, có phải cô không thể chịu được việc tôi sống tốt?” Sau đó cô liền lộ vẻ áy náy nói, “Thật là ngại quá, anh ấy sẽ đến ngay.”
Tạ Vũ Đồng bỗng ủ rũ cúi đầu đi tới ngồi cạnh Trang Nại Nại, thấp giọng nói: “Nại Nại, tớ có lỗi với cậu! Lát nữa cậu đừng nói gì cả, mọi chuyện đều do tớ bày ra, tớ sẽ xin lỗi mọi người…”
Trang Nại Nại dở khóc dở cười nhìn bộ dáng của Tạ Vũ Đồng. Cô vỗ vỗ tay cô ấy rồi nháy mắt, “Không sao, xong hết rồi.”
Tạ Vũ Đồng sửng sốt, “Hả?”
Đột nhiên, một thân hình nam tính xuất hiện tại cửa đại sảnh.
Tô Ngạn Bân mặc âu phục màu trắng, trông cũng ra hình ra dáng. Anh ta tuy có tính cách phản nghịch, ngang ngạnh đến tận xương nhưng lại chịu sự giáo dục của giới quý tộc nên phong thái cao quý không thể che giấu được, vừa nhìn là biết xuất thân hơn người. Anh ta vừa xuất hiện là lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Thấy anh nhìn sang bên này, có người không nhịn được hô lên: “Trời ạ, Nại Nại, đó là bạn trai cậu hả?”
Tiết Dung khẩn trương siết chặt tay, không thể tin nổi mà nhìn Trang Nại Nại. Làm sao có thể? Cô ta vốn định nói có phải Trang Nại Nại thuê diễn viên đến đóng vai bạn trai hay không, nhưng diễn viên đâu có phong thái như thế.
Trang Nại Nại cười cười không nói gì.
Bảo cô nói Tô Ngạn Bân là bạn trai mình? Cái này cô không mở miệng được.
Cô không trả lời, Tô Ngạn Bân lại đi về hướng bên này, mà ánh mắt lại nhìn cô, ý tứ đã vô cùng rõ ràng.
Thấy khoảng cách ngày càng gần, Trang Nại Nại đang định đứng lên đón anh ta rồi trình diễn một màn yêu đương thắm thiết thì đột nhiên có người hô lên: “Ủa? Đây không phải là Tô tổng - Tô Ngạn Bân sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...