Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

“Sau đó thì bắt đầu có người công kích, nhắc tới chuyện bà chủ sao chép. Qua chuyện bản thảo thiết kế lần trước, bà chủ đã trở thành một trong những nhà thiết kế nổi tiếng của Đế Hào, cho nên chuyện này nhanh chóng bị chú ý. Có điều đám người đó lại nói lập lờ nước đôi nên khiến người ta không hiểu bọn họ đang nói cái gì. Nhưng theo trực giác của tôi thì bọn họ đang nhắm vào bà chủ. Nếu như vậy thì không chỉ có một vài trò vặt vãnh đơn giản như thế này đâu, chắc chắn là sẽ còn có chiêu sau nữa.”

Tư Chính Đình gật đầu, “Cậu chú ý cho kỹ chuyện này, phải kịp thời phát hiện ra động thái mới nhất... Cho người đi xóa các bài đăng trên mạng luôn đi. “

“Vâng.”

“Ting! “

Thang máy đến, Tư Chính Đình đi vào phòng làm việc, đang cởi áo khoác ra thì liếc thấy thư từ chức trên bàn, động tác của anh hơi khựng lại.

Tư Chính Đình cởi áo xong liền ném cho Quý Thần.

Quý Thần treo áo lên, rồi từ từ đi tới trước mặt Tư Chính Đình cúi đầu nói, “Ông chủ, tôi biết lỗi rồi!”

Lúc này, anh ta hoàn toàn không ôm chút hy vọng nào. Anh ta biết ông chủ sẽ không tha thứ cho hành động lừa dối này của mình. Nhưng anh ta phải làm như vậy.


Bà chủ và ông chủ đều còn trẻ, bọn họ sẽ không hiểu được nỗi lo của người lớn. Nếu đứa bé thật sự không còn thì nó sẽ trở thành tiếc nuối cả đời của bọn họ.

Vả lại Trang Mỹ Đình đi vào rừng rậm đã mười lăm ngày, ai cũng biết bà ấy không có khả năng sống sót mà đi ra ngoài. Nếu vậy bà chủ có đến Kentucky hay không thì có gì khác nhau chứ?

Anh ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ tùy hứng như vậy được. Tuy chỉ là một trợ lý của Tư Chính Đình, điều kiện gia đình cũng bình thường, nhưng anh ta đã làm việc cùng Tư Chính Đình nhiều năm nên anh ta là người rõ nhất chuyện tình cảm của Tư Chính Đình và Trang Nại Nại. Khó khăn lắm hai người họ mới có được tình trạng như bây giờ. Cho nên Lý Ngọc Phượng chỉ nói vài câu là anh ta biết mình nhất định phải làm như vậy.

Vì đứa bé, anh ta chấp nhận bị Lý Ngọc Phượng lợi dụng.

Hơn nữa...

Lý Ngọc Phượng là mẹ ruột của bà chủ, bà ta cũng chỉ muốn tốt cho bà chủ mà thôi, nên Quý Thần không từ chối đề nghị của bà ta.

Quý Thần nghĩ tới đây liền hít một hơi thật sâu lấy can đảm. Ông chủ ghét nhất là người dưới phản bội hoặc tự chủ trương, cho nên lần này anh ta khó mà tránh thoát được.

“Sau khi bàn giao xong công việc, tôi sẽ tạm thời rời khỏi chức vụ trợ lý. Còn chuyện của bà chủ tôi sẽ theo đến cùng, xử lý xong xuôi lại nói tiếp.”


Quý Thần không dám ngẩng đầu lên, mặc dù không nhìn Tư Chính Đình nhưng anh ta cũng có thể cảm giác được sự lạnh lẽo tản ra từ người anh.

“Cậu lấy tiền ở đâu mua nhiều vé máy bay như vậy? “Tư Chính Đình bỗng hỏi.

Quý Thần càng cúi đầu thấp hơn nữa, “Tài khoản cá nhân của ông chủ ạ!”

Là người Tư Chính Đình tin tưởng nhất, Quý Thần đương nhiên có quyền sử dụng các thẻ phụ của Tư Chính Đình, nếu Tư Chình Đình muốn mua gì thì chỉ việc dặn dò anh ta một tiếng là được.

Thấy Tư Chính Đình “hừ “lạnh một tiếng, Quý Thần liền ngẩng lên nhìn anh với vẻ khó hiểu, thì lại thấy anh nói.

“Là cậu tự ý biển thủ tiền của tôi?”

Hả?

Tự ý biển thủ tiền của ông chủ?

Mặc dù anh ta chỉ lấy tiền để mua vé máy bay nhưng hình như sự thật đúng là như vậy!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui