Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Nói không tức giận là không có khả năng. Tư Chính Đình có cảm giác sự cố gắng mấy ngày này của anh đều cho chó ăn hết rồi!
Đã thế, con chó này còn quay lại cắn anh một ngụm.
Nhưng hết lần này tới lần khác, anh lại không có nào trị được con chó này!
Anh tức giận bỏ ra ngoài, nhưng ra khỏi cửa đi được vài bước thì lại không bước đi nổi nữa. Mẹ Trang hiện giờ sống chết không rõ, cô nóng ruột là chuyện đương nhiên, anh tính toán với cô làm gì?
Huống hồ...
Chẳng lẽ anh thực sự không phát hiện được sự mờ ám trong chuyện hết vé máy bay sao?
Chỉ là sâu thẳm trong lòng, anh cũng không muốn cô đi nên anh mới lựa chọn không hỏi tới cùng, lựa chọn tin tưởng Quý Thần.
Nói đến cùng cũng là lỗi của anh.
Nhớ lại cô từng nói với anh: “Em không phải thú cưng mà anh bảo đến thì đến đi thì đi!”
Anh xoa xoa huyệt Thái Dương, đột nhiên cảm thấy các cụ ngày xưa có vài câu nói rất đúng, ví dụ như “gieo nhân nào gặt quả ấy”. Nếu trước đây anh không giữ hộ chiếu của cô thì cô sẽ không nghi ngờ anh.
Anh ủ rũ quay lại trước cửa phòng, do dự nắm lấy tay nắm cửa. Cửa phòng lại bỗng “két” một tiếng rồi mở ra. Một người nhào thẳng vào ngực anh, làm anh hơi loạng choạng.
Trang Nại Nại ngẩn người. Cô sờ sờ cái mũi hơi đau của mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tư Chính Đình.
Ơ?
Anh quay lại?
Anh không tức giận?
Mắt Trang Nại Nại liền sáng lên, “Chính Đình, anh…”
Tư Chính Đình lạnh nhạt nói: “Mới vừa xin được đường bay vào sáng mai. Nếu bây giờ bay tới Mỹ rồi bay sang Kentucky sẽ không nhanh bằng sáng mai bay thẳng một đường tới Kentucky.”
Anh lấy điện thoại ra, nói với Trang Nại Nại bằng giọng điệu bàn công việc, “Em nhìn đi, đây là vài tuyến đường đến Kentucky nhanh nhất.” Nói xong liền đưa điện thoại cho cô.
Trang Nại Nại vô thức cầm điện thoại xem vài chuyến bay trên đó. Cuối cùng cô mím môi, do dự nói: “Em có thể đợi, đợi có tin tức rồi tính sau.”
Tư Chính Đình sửng sốt, không thể tin nổi mà ngẩng đầu lên nhìn cô. Đôi mắt rưng rưng của cô dường như đang nói với anh: Tư Chính Đình, em xin lỗi!
Sự tức giận trong lòng anh cứ thế biến mất không còn chút gì.
Thậm chí khi nhìn vào mắt cô, anh còn cảm thấy áy náy với mẹ Trang nên càng muốn bù đắp nhiều hơn cho cô.
Anh đột nhiên có cảm giác cả đời này anh chắc chắn sẽ không thoát khỏi bàn tay của Trang Nại Nại.
Tư Chính Đình xem thời gian rồi nói, “Em đi nghỉ cho đỡ mệt. Trưa mai chúng ta sẽ bay cùng bác sĩ gia đình.”
Để bác sĩ đi cùng họ, đây là nhượng bộ lớn nhất mà anh có thể làm, bởi vì anh cũng rất lo lắng cho mẹ Trang,
Cảm giác ấm áp lan tràn khắp toàn thân khiến Trang Nại Nại vô cùng cảm động.
Sau đó Trang Nại Nại nghe lời Tư Chính Đình quay về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...