Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Cố Đức Thọ đã đi Kentucky rồi? Không phải đã bán hết vé rồi sao? Sao ông ta mua vé được?
Trang Nại Nại liền hỏi, “Vé đến Mỹ đã bán hết rồi mà? Sao Cố Đức Thọ lại đi được?”
Lý Ngọc Phượng liền “lúng túng” trả lời, “Ờ thì… ông ấy đến sân bay rồi đăng ký, à không phải… bây giờ rất khó mua vé, ông ấy phải... phải đặt vé từ mấy ngày trước mới có. Con yên tâm đi, ngày mai ông ấy sẽ đến Kentucky ngay lúc lúc nhân viên cứu hộ ra khỏi rừng rậm, sẽ có kết quả ngay thôi.”
Trang Nại Nại nhíu mày, “Bà nói lung tung gì vậy? Tôi vừa biết tin tức của mẹ tôi hôm nay, sao ông ấy có thể đặt vé từ mấy ngày trước được? Bà nói dối!”
“Nại Nại, con đang mang thai, không nên đi Mỹ. Con cứ yên tâm ở lại trong nước, ba con có tin tức gì cũng sẽ nói cho con biết mà.”
Mang thai, không nên đi Mỹ?
Trang Nại Nại lập tức cúp điện thoại, một cảm giác khó tả bỗng lên men trong lòng cô.
Không thể! Chắc chắn là không thể!
Trang Nại Nại có cảm giác đầu óc mình như bị phình ra. Vì lo lắng cho mẹ mà cô không thể tỉnh táo suy nghĩ được. Đầu óc cô hiện tại cứ như tương hồ, cô không thể khẳng định là Tư Chính Đình đã động tay động chân được, cô nhất định phải tin tưởng anh!
Nghĩ tới đây, cô liền đứng lên. Cô muốn tìm Tư Chính Đình hỏi cho ra lẽ, bọn họ là vợ chồng, không nên nghi ngờ lẫn nhau.
Lúc Trang Nại Nại tới, Tư Chính Đình đang ở trong thư phòng gọi điện, dáng vẻ vô cùng nôn nóng, “Đúng vậy, hôm nay có thể xin đường bay không? Đến Kentucky... ở đó không được, nhất định phải là chỗ nào đó ở Mỹ, tôi sẽ đổi chuyến bay… được rồi, nhờ người dàn xếp một chút xem được không.”
Cúp điện thoại, anh liền nhìn Trang Nại Nại nói, “Nại Nại, em đừng nôn nóng quá, nhanh nhất cũng phải ngày mai hoặc ngày mốt.”
Trang Nại Nại gật đầu, sau đó cắn môi nói: “Chính Đình, em có chuyện muốn hỏi anh.”
Tư Chính Đình chưa kịp trả lời cô thì chuông điện thoại lại reo lên, anh ra ban công tiếp tục nghe điện thoại: “Alô, chào anh là tôi đây… ừ, nhanh nhất là ngày kia sao? Có thể nhanh hơn chút nữa không?”
Trang Nại Nại tiến lại ghế sofa ngồi chờ.
Tư Chính Đình hình như đã làm việc cả đêm, màn hình laptop đặt trên bàn vẫn còn đang sáng, QQ (ứng dụng chat) đang không ngừng lóe lên.
Cô tò mò nhìn sang, thấy hình đại diện QQ đó là bác sĩ gia đình của bọn họ liền mở ra xem.
[Thưa anh, tuyệt đối không thể để cô nhà ra nước ngoài, nếu không thai nhi sẽ gặp nguy hiểm.]
Tim Trang Nại Nại giật mạnh một cái. Sau đó cô lại thấy QQ của Quý Thần lóe lên.
Cô run run nhấp chuột mở ra, liền thấy tin nhắn của Quý Thần.
[Ông chủ, tôi đã mua hết vé máy bay đi Mỹ rồi!]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...