Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Tư Chính Đình nghĩ tới đây liền không nhịn được mà bật cười.
Trang Nại Nại thở phì phò nhìn anh, “Anh còn cười em? Nếu bây giờ em có thể xuyên trở về quá khứ thì em nhất định sẽ không để ý tới anh!”
Dứt lời, cô đi thẳng về hướng sân vận động.
Cô vẫn không cam tâm, nếu cái cây còn ở đó thì sao dòng chữ kia lại biến mất?
Tư Chính Đình vẫn theo sau cô. Lúc này trời đã tối, đèn đường kéo dài chiếc bóng của bọn họ.
Bây giờ chưa tới kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè nên trong trường học vẫn còn học sinh, trong phòng học truyền ra tiếng đọc sách, mang lại cảm giác rất đặc biệt.
Trang Nại Nại cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, giống như là bọn họ đang trở lại thời cấp 3 vậy.
Tư Chính Đình bước lên nắm chặt tay Trang Nại Nại. Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh đèn đường vàng mờ ảo làm cho gương mặt của anh dịu dàng hơn ngày thường. Cô bĩu môi nói: “Tư Chính Đình, nếu thời gian có thể quay trở lại, nếu em có thể trùng sinh thì em nhất định sẽ…”
Nhất định sẽ... cách anh thật xa?
Ngẫm lại sự tổn thương mình gây ra cho cô, anh cảm thấy cô sẽ nói như thế.
Nhưng thật không ngờ, câu tiếp theo lại là…
“Em nhất định sẽ chạy đến trước mặt anh, nói với anh em là vợ tương lai của anh. Anh nói xem, liệu anh có một chân đá bay em không? Em cảm thấy nói như thế sẽ có ấn tượng hơn chạy tới trước mặt anh giới thiệu tên. Eo ôi, chắc chắn là thế rồi!”
Tư Chính Đình: “!!!”
Tư Chính Đình không nhịn được nữa mà cười rộ lên, làm trái tim Trang Nại Nại càng thêm ấm áp.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô nói, “Sẽ không đâu.”
Không đá?
Đây không giống như lời anh sẽ nói lắm nhỉ?
“Anh sẽ không so đo với một người bị bệnh thần kinh.”
Trang Nại Nại: “...”
Quả nhiên, người đàn ông xấu xa này không tốt bụng như vậy mà!
Trang Nại Nại trừng anh vài cái, sau đó bước nhanh về phía trước, không thèm quan tâm anh nữa.
Lúc bọn họ đến rừng cây kia, Trang Nại Nại quẹo trái quẹo phải đi tới chỗ cây tùng, sau đó đáng thương nhìn anh nói: “Chính Đình, lời thề non hẹn biển của chúng ta đã biến mất, chẳng lẽ chỉ có thể giữ nó trong quá khứ sao?”
Tư Chính Đình bất đắc dĩ đi tới bế cô lên.
Trang Nại Nại giật mình hô lên, “Á, anh muốn làm gì?”
Tư Chính Đình nói: “Nhìn lên phía trên.”
Trang Nại Nại: “...”
Trang Nại Nại nhìn lên theo lời anh, trên đó vẫn còn lưu giữ lại mấy chữ xiêu vẹo của năm đó. Cô có thể nhìn ra nó bởi vì người viết mấy chữ đó là cô, thế nhưng ở bên dưới lại có thêm dòng chữ: Tư Chính Đình và Trang Nại Nại chắc chắn sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Cho nên… bọn họ phải ở bên nhau cả đời!
Vành mắt Trang Nại Nại ươn ướt, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên hình ảnh anh đang ốm yếu bệnh tật nhưng vẫn đi tới đây cầm cục đá khắc lên dòng chữ chữ này.
Đang đắm chìm vào quá khứ thì tiếng chuông điện thoại của Tư Chính Đình đột nhiên vang lên, cắt đứt tất cả. Anh thả Trang Nại Nại xuống, sau đó tiếp điện thoại. Sắc mặt của anh trở nên nghiêm túc trong nháy máy, cúp máy anh liền nhìn Trang Nại Nại nói.
“Nại Nại, có tin tức của mẹ Trang!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...