Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Xông lên, làm cho cô ta sảy thai đi! Sảy thai! Xông lên!
Một giọng nói xuất hiện trong đầu thôi thúc Mino bước từng bước tới chỗ Trang Nại Nại. Bước chân cô ta ngày càng nhanh hơn và nhanh hơn. Cô ta thấy Trang Nại Nại lộ ra vẻ hoảng sợ khi cô ta tiến đến gần. Vẻ mặt này của Trang Nại Nại làm cô ta càng cảm thấy sảng khoái.
Nhưng ngay khi cô ta sắp đến trước mặt Trang Nại Nại thì...
“Nại Nại!”
Một giọng nói trầm thấp mang theo sự ưu nhã đặc thù, giống như dòng suối trong vắt vào mùa hè khiến con người ta tỉnh táo trở lại. Sự điên cuồng trong mắt Mino cuối cùng cũng từ từ rút đi.
Trang Nại Nại vừa bước ra khỏi cửa liền thấy Mino âm trầm đi về phía mình. Cô ta đứng ngược sáng nên cô không thấy rõ vẻ mặt của cô ta, thế nhưng khí thế của cô ta lúc đó giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục vậy, vì thế nên cô bèn lùi dần về phía sau, định mở cửa trốn vào trong phòng. Cô sợ hãi lui về không phải vì sợ cô ta mà là cô đang có thai, không thích hợp xảy ra va chạm.
Nhưng mà... cô không mở được cửa phòng!
Trong lúc hốt hoảng, Trang Nại Nại bỗng nghe thấy giọng nói của Tư Chính Đình.
Trong khoảnh khắc Mino ngẩng đầu lên, tất cả điên cuồng đã hoàn toàn biến mất, nếu nhìn kỹ thì thấy năm ngón tay hằn lên trên khuôn mặt cô ta vừa đỏ vừa sưng, đôi mắt còn phủ một lớp hơi nước.
Trang Nại Nại thấy vậy, cũng phải nể phục tài biến hóa của cô ta.
Mino điều chỉnh đầu mình, cố gắng để dấu bàn tay trên mặt xuất hiện trong tầm mắt của Tư Chính Đình rồi mới ủy khuất lên tiếng: “Ngài Tư…”
Tư Chính Đình nghe nói Tả Y Y tới tìm Trang Nại Nại, lo Tả Y Y sẽ nói cái gì khó nghe nên vội vàng đi xuống. Khi Mino lên tiếng thì anh mới phát hiện ra cô ta cũng có mặt ở đây.
Ánh mắt của anh lướt qua khuôn mặt cô ta, gật nhẹ đầu rồi bước nhanh tới trước mặt Trang Nại Nại. Anh cẩn thận quan sát vẻ mặt cô, thấy cô không có vẻ không vui mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Tư Chính Đình nhíu mày nhìn về phía Mino, “Cô ở đây làm gì?”
Mino sửng sốt.
Cô ta cắn chặt môi nhìn anh, rồi lại cúi đầu.
Cô ta biết Tư Chính Đình yêu Trang Nại Nại, nhưng vết thương trên mặt cô ta rõ ràng như vậy, sao anh lại không hỏi tới?
Cảm giác đau khổ lan tràn khắp cơ thể khiến cô ta không chịu nổi. Cuối cùng cô ta hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở nụ cười nói, “Tôi thấy cô Tả hung hăng chạy tới đây, lo bà chủ xảy ra chuyện nên mới chạy tới, không ngờ cô Tả lại...”
Nói tới đây liền lấp lửng nói sang vấn đề khác, “Nếu ngài đã tới thì chắc chắn bà chủ sẽ không có chuyện gì, tôi xin phép đi trước.”
Nói rồi cô ta cúi đầu chào Tư Chính Đình xem như là biểu đạt sự cung kính, rồi mới quay đầu đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...