Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Lúc đó cô lại ù ù cạc cạc hỏi lại: “Quên cái gì cơ?”
Tư Chính Đình thấy thế liền xị mặt xuống, nhưng vẫn cố ôm lấy chút chút hy vọng mong manh. Anh tự cho là biết đâu cô sẽ làm giống như hồi lớp 10, sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ thì sao?
Nhưng đợi cả một ngày, đợi từ sáng sớm cho đến khi hết giờ tự học buổi tối vẫn không thấy cô đả động gì tới.
Khi Tư Chính Đình đưa cô đến trước cửa nhà như mọi ngày mặt anh đã đen kịt như đít nồi.
Trang Nại Nại vẫn chẳng hiểu tại sao mà Tư Chính Đình lại như vậy, cô còn tưởng là anh không vui vì bài kiểm tra toán ngày hôm nay anh chỉ đạt có chín mươi chín điểm. Thế nên cả đoạn đường về cô cố gắng vắt óc nghĩ cách bày trò để làm anh vui vẻ.
Mãi đến khi bọn họ phải tách nhau ra thì đột nhiên di động của Tư Chính Đình đổ chuông. Tô Ngạn Bân gửi một tin nhắn thoại tới.
“Đình Lão Đại! Sinh nhật vui vẻ!!!”
Vào giây phút đó cô mới phát hiện ra, cô đã quên sinh nhất của Tư Chính Đình! Cô không chuẩn bị bất cứ một món quà nào cả, phải làm sao bây giờ?
Trang Nại Nại nhìn vẻ xầm xì của anh mà lo ngay ngáy, ngay lúc Tư Chính Đình định quay đầu đi thì cô gọi giật anh lại: “Tư Chính Đình! Em... em đã chuẩn bị quà sinh nhật cho anh rồi! Anh chờ một lát, em đi lấy!”
Tư Chính Đình liền dừng bước, quay đầu nhìn cô.
Trang Nại Nại chạy hộc tốc vào nhà, tiếp đó là lục tung cả căn phòng của mình lên. Cô tìm một hồi lâu cũng không tìm được cái gì có thể dùng làm quà tặng. Thời gian càng dài thì cô càng cuống, cuối cùng khi nhìn đến con Hello Kitty của mình thì cô cắn răng một cái, rồi cầm nó chạy ra ngooài.
Trang Nại Nại đưa con thú nhồi bông cho Tư Chính Đình, sau đó còn nói một cách cực kì hoành tráng: “Tư Chính Đình! Tặng quà không quý ở giá trị mà quý ở tấm lòng! Đây là món đồ chơi em thích nhất, nó đã làm bạn với em suốt mười năm rồi! Hiện tại em tặng nó cho anh, anh có cảm nhận được tấm lòng của em không?”
Rõ ràng là do cô quên mất rồi lấy ra để đối phó, nhưng mà hết lần này đến lần khác còn cố tình bịa ra một đống đạo lý, nói đến mức anh bị “thuyết phục”.
Thực ra lúc đó Trang Nại Nại rất chột dạ, cô nói xong thấy sắc mặt của anh vẫn đen kịt, thì ủ rũ cúi đầu. Đang định thừa nhận lỗi lầm của mình thì đột nhiên cái trán bị tét một cái, sau đó nghe được thanh âm đè nén của anh.
“Anh biết rồi.”
Tư Chính Đình cầm con Hello Kitty rời đi, Trang Nại Nại lại đột nhiên có chút không nỡ liền chạy tới nói: “Thật ra... đột nhiên em thấy cái này không phù hợp lắm để tặng cho người yêu! Hay là anh trả lại cho em đi, ngày mai em sẽ chuẩn bị cho anh một món quà khác!”
Tư Chính Đình đen mặt nhìn Trang Nại Nại, mãi sau mới nói: “Anh cảm thấy rất tốt!”
“Nó cũ rồi.”
“Cũ mới có ý nghĩ kỉ niệm.”
“Váy của nó cũng rách rồi, em còn vá vào nữa.”
“Có đường kim mũi chỉ của em thì càng thêm ý nghĩa.”
“...”
Cuối cùng Trang Nại Nại cứ thế nhìn Tư Chính Đình ôm con Hello Kitty đã làm bạn mười năm với mình đi. Sự tiếc nuối dâng lên khiến cô chỉ muốn chặt tay mình đi luôn, sao cô lại đưa bé Hello Kitty của mình cho anh?
Sau khi bọn họ chia tay, cô đã vô số lần tự hỏi trong đêm, nếu đã chia tay rồi thì sao Tư Chính Đình không đem bé Hello Kitty trả lại cho cô? Trang Nại Nại tự nhủ với lòng mình, không phải là cô luyến tiếc Tư Chính Đình, cô chỉ luyến tiếc bé Hello Kitty của cô mà thôi.
Trang Nại Nại nhìn món đồ chơi yêu quý trước đây, bất giác muốn ôm chầm lấy nó. Đột nhiên Tư Chính Đình đặt một vật gì đó vào lòng bàn tay cô.
Trang Nại Nại cúi đầu nhìn, sau khi thấy rõ những con chữ viết trên đó thì sợ đến ngây người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...