Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Lý Ngọc Phượng đau đến mức tái nhợt mặt mày, thế nhưng ánh mắt lo lắng khẩn trương của bà ta dành cho Trang Nại Nại cũng không phải giả vờ.
Sau khi thấy Trang Nại Nại bình yên vô sự, Lý Ngọc Phượng liền thở ra một hơi. Bà ta cau mày đứng lên, chỉ là chân của bà ta bị thương nên lúc đứng lên không được vững vàng.
Người đụng phải Trang Nại Nại vội vội vàng vàng đi tới đỡ lấy Lý Ngọc Phượng, “Xin lỗi! Xin lỗi! Vợ tôi đột nhiên phát bệnh, cô ấy vừa mới được đưa xuống xe cứu thương, tôi không nhìn thấy mọi người, do tôi nóng ruột quá, xin lỗi! Đây là danh thiếp của tôi, tôi… tôi phải đi vào xem vợ tôi thế nào! Nếu mọi người có việc gì thì cứ tới tìm tôi!”
Nói xong anh ta liền nhét một tấm danh thiếp vào trong tay Lý Ngọc Phượng, cúi đầu xin lỗi Trang Nại Nại và Tư Chính Đình xong thì hấp ta hấp tấp chạy theo những y tá hỗ trợ gần đó vào trong viện.
Trang Nại Nại: “...”
Vậy ra tất cả những chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, cô... thế mà lại được Lý Ngọc Phượng cứu?
Sự thật này đột nhiên khiến Trang Nại Nại cảm thấy cuộc đời đúng là một tấn trò đời!
Thế nên lúc Lý Ngọc Phượng tập tễnh đi tới trước mặt thì cô vẫn còn đang chìm trong sự không thể tin nổi.
Gương mặt của Lý Ngọc Phượng vẫn lạnh lùng vô cảm như trước: “Mấy đứa về nhà trước đi. Mẹ vào viện xử lý vết thương đã.”
Không giống như trong tưởng tượng, bà ta không hề chỉ trích vì Trang Nại Nại bà ta mới bị như thế này, điều này khiến Trang Nại Nại thực sự có chút hổ thẹn.
Cô nhẹ giọng nói, “Để chúng tôi đưa bà vào.”
“Không cần, có tài xế đưa mẹ vào. Mấy đứa về nhà trước đi, ngày mai mẹ hầm canh rồi lại đến thăm con.”
Nói đến đây, bà ta đột nhiên cau mày ôm lấy cánh tay của mình, sau đó khập khiễng đi về phía chiếc xe của mình.
Mấy người còn lại nhìn bóng lưng tập tễnh của bà ta đều rơi vào trầm mặc.
Nửa ngày sau, Lâm Hi Nhi đột nhiên nói: “Nại Nại, vì sao đột nhiên tớ cảm thấy cảm động thế nhỉ?”
Tô Ngạn Bân thì nói: “Tôi đã nói rồi, trên thế giới này không có người mẹ nào độc ác với con mình cả! Chuyện vừa rồi quá bất ngờ, tôi đứng bên cạnh cô còn không phản ứng nhanh được như vậy đâu. Nếu không phải người thật lòng quan tâm đến cô thì e rằng không làm được như vậy.”
Ngay cả Tư Chính Đình cũng không nói được cái gì vào lúc này.
Trang Nại Nại trầm mặc, từ chối cho câu trả lời.
Cô không hình dung được tình cảm của cô đối với Lý Ngọc Phượng là gì, lúc đầu là nghi ngờ cảnh giác, thế nhưng vào lúc này cô lại cảm thấy suy nghĩ của mình quá mức nông cạn.
Có lẽ... bà ta thật sự không tệ hại như những gì cô nghĩ đâu, phải không?
Trang Nại Nại đang chìm vào nghĩ ngợi thì đột nhiên Tư Chính Đình nắm lấy cánh tay của cô, “Lên xe thôi!”
Trang Nại Nại gật đầu.
Lâm Hi Nhi đi theo sau mông Trang Nại Nại, lúc muốn trèo lên xe cùng thì lại bị Tô Ngạn Bân kéo giật lại: “Này, cô không nhìn ra vợ chồng son nhà người ta đang hâm nóng tình cảm à, tò tò đi theo làm gì, đầu cô có cái gì thế không biết? Để bổn thiếu gia làm trâu làm ngựa đưa cô đi!"
Lâm Hi Nhi: “...”
Xe lăn bánh ra khỏi bệnh viện, mãi cho đến khi chạy ra đường lớn, Trang Nại Nại nhìn cảnh vật bên ngoài thì khẽ cắn môi nói: “Tư Chính Đình, em... em muốn về căn hộ chung cư kia!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...