Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Cô lập tức chạy đến, đẩy mạnh cửa nhà ra. Trong phòng khách trống không nhưng lại bật đèn, rõ ràng là đã có người đến.
Cô vọt vào phòng ngủ của mẹ, trên giường vẫn sạch sẽ, không có ai như cũ.
Trang Nại Nại thất vọng đi ra khỏi phòng ngủ, lúc đi ngang qua phòng mình lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm từ bên trong truyền ra. Cô bèn đẩy mạnh cửa phòng ra, nương theo ánh trăng trông thấy một bóng người ở trên giường.
Cô cực kỳ vui sướng, vội nhào đến, “Mẹ!”
Tư Chính Đình và Quý Thần nghe vậy liền đi đến. Sau đó “tách” một tiếng, Tư Chính Đình bật đèn trong phòng lên.
Trang Nại Nại vui sướng nhìn người đang bị cô ôm lấy, thì lại thấy Tô Ngạn Bân dụi đôi mắt mông lung nhìn bọn họ, “Mấy người… làm gì thế? Sao lại vào phòng tôi?”
Sau đó, anh ta mới phát hiện ra mình đang bị Trang Nại Nại ôm, lập tức bị dọa đến nỗi nhảy dựng lên từ trên giường xuống.
Anh ta hết nhìn Trang Nại Nại rồi lại nhìn sang sắc mặt tái mét của Tư Chính Đình, vội vàng xua tay phân bua, “Đình Lão Đại, cậu phải tin tôi! Tôi và Nại Nại thật sự không có gì cả! Tôi… tôi… tôi cho rằng không có ai ở trong nhà này nên mới đến mượn để tránh nợ hoa đào một chút, ai ngờ vừa tỉnh lại đã thấy mặt cô ấy rồi! Đình Lão Đại, cái bộ phận đàn ông nào đó trên người tôi nói cho tôi biết rằng tôi thật sự không làm gì cả!”
Tư Chính Đình: “!!!”
Trang Nại Nại: “!!!”
Quý Thần: “!!!”
Thấy cả ba đều không nói gì, Tô Ngạn Bân cũng nóng nảy, vội vàng nói với Trang Nại Nại: “Nại Nại, cô nói gì đi! Sao cô lại ở trên giường của tôi?”
Trang Nại Nại quả thật tức chết, “Đây là phòng của tôi!”
Dứt lời, cô liền mất mát đi ra ngoài.
Một lát sau, Tư Chính Đình và Tô Ngạn Bân cũng ra khỏi phòng ngủ. Chẳng biết hai người nói gì mà Tô Ngạn Bân hết sức chịu khó, lấy khăn lau dọn vệ sinh giúp cô. Còn Tư Chính Đình thì quan sát căn nhà rồi quay người đi ra ngoài.
Trang Nại Nại nhìn theo bóng lưng của anh, không nhịn được mà thầm nghĩ, anh cứ đi như vậy sao?
Dù anh không giữ hay ép buộc cô, nhưng trong lòng Trang Nại Nại vẫn thấy mất mát.
Cô thở dài một hơi, rót cho mình cốc nước.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng “rầm rầm”. Trang Nại Nại tò mò đi ra, thì thấy Tư Chính Đình đứng bên ngoài, có người đang thay cửa sổ cho nhà cô, còn có người xách lò sưởi vào nhà.
“Trời đang lạnh, trong nhà em không có điều hòa cũng không được, cứ dùng tạm lò sưởi trước đã.”
Tư Chính Đình đi vào, từ tốn giải thích.
Viền mắt Trang Nại Nại nóng lên, cô cúi gằm xuống “vâng” một tiếng.
Đợi đến khi lắp đặt đồ đạc mới cho cô xong, Tư Chính Đình lại ra ngoài mua cho cô một túi đồ dùng sinh hoạt to, sau đó mới rời đi.
Sau khi mọi người đi về hết, Trang Nại Nại mở túi đồ dùng kia ra, phát hiện trong này còn có cả… băng vệ sinh?
Hình như… đã lâu dì cả của cô chưa đến?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...