Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Trang Nại Nại phải cố chịu đựng mới có thể khiến bản thân không đau đớn kêu lên. Cô bình tĩnh nhìn anh, mãi lâu sau mới hỏi, “Dựa vào cái gì? Anh dựa vào gì mà làm như vậy? Tư Chính Đình, rốt cuộc trong lòng anh em là gì? Nghi ngờ em thì có thể phất tay bỏ đi, giận dỗi cũng có thể không đoái hoài đến! Bây giờ anh biết đã hiểu lầm em nên liền muốn dùng thủ đoạn ép buộc để giữ em lại sao?”
“Anh không…”
Tư Chính Đình đang định giải thích, Trang Nại Nại đã lấy hộ chiếu của cô ra.
“Vậy thì đây là cái gì? Đừng nói với em rằng đây chỉ là trùng hợp. Anh cho rằng em vẫn ngây thơ như lúc mười bảy, mười tám tuổi sao?”
Trang Nại Nại nói bằng giọng điệu hết sức bình tĩnh, thuật lại hết nỗi lòng xót xa và bất công của mình, “Tư Chính Đình! Rốt cuộc anh xem em là gì? Là thú cưng của anh sao? Anh dựa vào gì mà đối xử với em như vậy? Dựa vào gì? Rõ ràng là lỗi của anh, nhưng anh lại muốn chỉ dùng một câu xin lỗi là xong? Rõ ràng anh đã đồng ý ly hôn với em, nhưng lại âm thầm trộm hộ chiếu của em. Anh rốt cuộc dựa vào cái gì mà làm như vậy?! Anh…”
“Dựa vào việc anh yêu em!”
Dựa vào việc anh yêu cô?
“Yêu em? Chính là không nói câu nào đã ra nước ngoài? Là vô cớ hiểu lầm em, sau đó qua loa lấy lệ với em? Nếu tình yêu của anh là vậy thì em thà không cần!”
Từng câu chất vấn khiến Tư Chính Đình lòng đầy đau đớn. Anh cảm thấy hai bọn họ phải nói rõ tất cả.
“Trang Nại Nại, hôm nay em hãy nói rõ ràng đi, rốt cuộc lúc học cấp 3, là ai đã bỏ ai?” Anh nắm chặt tay cô, giọng nói đầy tổn thương và áp lực, đôi mắt đen nhánh lộ vẻ đau đớn và xót xa vô hạn, “Rốt cuộc ai đã đề nghị chia tay? Rốt cuộc là ai không tim không phổi?”
Trang Nại Nại ngây người, “Là em.”
Tư Chính Đình nghe vậy, bàn tay đang nắm tay cô càng siết chặt hơn.
Trang Nại Nại liền cắn môi, rồi bất chợt gào lên, “Nhưng đó là vì anh không cần em trước, em chỉ không muốn quá chật vật, bị anh vứt bỏ!” Nói rồi, cô đẩy tay Tư Chính Đình ra, “Sao nào? Em làm như thế đã tổn thương lòng tự tôn của anh sao? Anh có lòng tự tôn, còn em thì không sao?”
Tư Chính Đình sững sờ, “Ai nói anh không cần em?”
Viền mắt Trang Nại Nại đã đỏ hoe, giọng cũng run run.
“Tả Y Y nói anh phải ra nước ngoài, anh không cần em nữa! Em gọi cho anh không được, đến văn phòng của giáo viên để xem đơn điền nguyện vọng của anh thì tất cả nguyện vọng của anh đều để trống.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...