Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Trương Đình Đình khoa trương nói: “Con trai cấp 3 mà đã mặt than á?”
Trang Nại Nại bĩu môi, “Thật mà. Có vài người bị mặt than từ trong bụng mẹ, trời sinh đã là mặt than rồi.”
Nói xong câu đó, cô liếc nhìn Tư Chính Đình.
Tư Chính Đình vẫn thản nhiên nhìn về phía trước, không nhìn ra tâm trạng lúc này của anh là gì.
Trang Nại Nại bĩu môi, đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa.
Trương Đình Đình tiếp tục hỏi, “Rốt cuộc cô có theo đuổi được không?”
“Được.” Trang Nại Nại trả lời.
“Sau đó thì sao? Bây giờ hai người còn ở bên nhau không?”
Bây giờ hai người còn ở bên nhau không?
Trang Nại Nại sửng sốt, có biết bao nhiêu cặp chia tay sau khi tốt nghiệp, vậy mà bây giờ hai người họ vẫn còn ở bên nhau, còn kết hôn nữa. Điều này cho thấy duyên phận giữa bọn họ rất đặc biệt.
Thấy cô sững người, Trương Đình Đình liền gọi cô: “Nại Nại!”
Ngay cả Tư Chính Đình cũng không nhịn được mà dựng lỗ tai lên đợi cô trả lời, nhưng lại chỉ thấy cô cười giả dối, “Đây là một vấn đề khác rồi!”
“Eo ôi, người ta thích nhất là chuyện tình yêu thanh mai trúc mã đó, sao không kể cho người ta nghe kết cục chứ? Mau lên, vòng quay tiếp theo phải trúng Nại Nại mới được, nhất định phải moi cái vấn đề này tới cùng!” Trương Đình Đình giãy nảy lên.
Chai rượu lần nữa xoay tròn, càng ngày càng chậm, dần dần chỉ về Trang Nại Nại.
Trương Đình Đình cười lớn, “Ha ha, tôi nói rồi mà, lần này cũng là cô, tôi nhất định phải...”
Nhưng buồn thay, chai rượu lại tiếp tục nhích qua Trang Nại Nại, chỉ thẳng về phía Tư Chính Đình.
Cả căn phòng nhất thời yên tĩnh lại, bởi vì không ai dám mở miệng ra hỏi anh cả.
Vào giây phút mấu chốt, Tô Cẩm Huy đứng ra hỏi: “Ông chủ, Nói Thật hay Mạo Hiểm nào?”
“Nói Thật.”
Có người đưa hộp cho anh, anh rút một tờ giấy, sau đó đưa cho Quý Thần.
Quý Thần trợn tròn mắt nhìn vấn đề bên trên tờ giấy: Khai trai khi nào?
Anh ta chớp chớp mắt nhìn Tư Chính Đình, lại nhìn sang Trang Nại Nại, sau đó thả lại tờ giấy vào trong hộp, hỏi: “Ông chủ, mối tình đầu của ngài là người như thế nào?”
Cái gì?
Mối tình đầu?
Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Tư Chính Đình với ánh mắt sáng như sao, tỏ vẻ vô cùng hiếu kỳ.
Còn Trang Nại Nại thì hung hăng trừng Quý Thần. Đồ quỷ nịnh bợ! Chắc chắn là anh ta cố ý thay đổi câu hỏi. Nếu không... sao cô vừa mắng Tư Chính Đình xong thì Tư Chính Đình liền có cơ lật kèo chứ?
Cô đang nghĩ xem Tư Chính Đình sẽ dùng lời nói ác độc gì để nói kháy cô thì lại nghe thấy anh nói: “Cô ấy là một cô gái rất đáng yêu, sống tích cực, luôn hướng về phía trước, khi nào cũng tràn trề năng lượng như ánh mặt trời.”
Trang Nại Nại ngây người. Cô vẫn luôn cho rằng trong mắt anh, cô của thời cấp ba rất đáng ghét. Bởi vì anh không thích cô, mà cô vẫn luôn quấn quít lấy anh hết lần này tới lần khác. Thật không ngờ anh lại đánh giá cô cao như vậy.
Trương Đình Đình là người nhiều chuyện và cũng bắt đúng trọng tâm nhất nhất, cô ấy hỏi một vấn đề mà tất cả cô gái ở đây đều vô cùng quan tâm.
“Ngài Tư, có phải ngài rất thích cô ấy không? Lý do ngài chưa kết hôn là có liên quan tới cô ấy sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...