Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Nghĩ tới đây, cô liền hạ quyết tâm, “Cho nên… chúng ta ly hôn đi!”
Chúng ta ly hôn đi!
Đây không phải là lần đầu cô nói ly hôn.
Nhưng đây lại là lần làm cho Tư Chính Đình chấn động nhất.
Lần trước cô nói ly hôn là nói lẫy. Nhưng bây giờ đã gỡ bỏ hiểu lầm, anh cũng đã biết cô vô tội, nhưng cô vẫn nói như thế… đây… là một lựa chọn của lý trí!
Đây là lần thứ hai trong đời, Tư Chính Đình cảm thấy mờ mịt và luống cuống.
Lần đầu tiên là vào năm năm trước, khi cô nói chia tay với anh. Lúc đó, anh không biết giữ cô lại, không biết cách thể hiện tình yêu của mình, chỉ biết dùng sự thờ ơ che giấu tổn thương của mình.
Trải qua kinh nhiệm năm năm không có cô, anh đã hạ quyết tâm, dù như thế nào cũng phải giữ cô bên cạnh. Nhưng vào giây phút này, một người đa mưu túc trí trong giới kinh doanh, một người luôn thuận buồm xuôi gió khi đối mặt với với những con cáo già trong thương trường, vậy mà khi đối mặt với sự cố chấp của cô, lại không biết xoay xở thế nào.
Anh vô cùng hoảng hốt, rất muốn nói hoặc làm gì đó để cô bỏ ý định, nhưng chưa kịp làm gì đã nghe thấy cô nói tiếp.
Giọng điệu của cô rất lý trí, càng như vậy thì Tư Chính Đình lại càng hoảng hốt.
“Tư Chính Đình, em không nói lẫy, chúng ta thực sự không hợp nhau. Thế giới này thực tế như vậy đấy, hôn nhân phải môn đăng hộ đối, thân phận địa vị của chúng ta chênh lệch quá nhiều. Ok, có thể tạm bỏ qua điều này. Nhưng mà hai chúng ta có quá nhiều khúc mắc với đối phương, chúng ta không thể ở bên nhau được nữa. Nếu cứ cố ở bên nhau thì sẽ chỉ gây thêm tổn thương cho nhau mà thôi... Cuối cùng, nó sẽ giết chết toàn bộ tình cảm còn sót lại!”
Sẽ không tổn thương nữa!
Tư Chính Đình thầm thề trong, sẽ không tổn thương nữa.
Anh muốn nói câu này ra, nhưng Trang Nại Nại không cho anh cơ hội.
“Anh biết không? Năm năm qua, trong lòng em anh vẫn luôn là điều tốt đẹp nhất, hoàn hảo nhất và không ai có thể thay thế được. Có điều, nếu chúng ta cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng có một ngày em không yêu nổi anh nữa.”
Sớm muộn gì cũng có một ngày em không yêu nổi anh nữa…
Một câu nói làm Tư Chính Đình như rơi vào hầm băng giá lạnh.
Dường như cô nói rất đúng, khiến anh không nói nên lời, cũng không thể phản bác được. Trong ký ức của anh, cô là tốt nhất, là không thể thay thế. Nếu bọn họ không gặp lại nhau, nếu bọn họ không kết hôn, nếu bọn họ không sống cùng nhau, thì bây giờ cô vẫn là ánh trăng sáng duy nhất trong lòng anh.
Nhưng mà bây giờ bọn họ lại thành như thế này...
Lúc anh đang ngây người suy nghĩ thì cô đã đi ra ngoài.
Anh đứng yên ở đó thật lâu, thật lâu, cứ nhìn mãi về phía cửa phòng. Anh đang đợi cô quay lại, đợi cô mở cửa chạy nhào vào ngực anh, nói với anh rằng bọn họ không cần phải ly hôn.
Nhưng… cô không hề quay lại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...