Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Xuyên qua khe hở cửa tủ, Trang Nại Nại thấy Tư Chính Đình đưa lưng về phía cô cởi quần áo.

Vóc người Tư Chính Đình rất đẹp, thuộc dạng mặc vào thì gầy, nhưng cởi ra thì lại có da có thịt. Nhìn từ sau lưng, đường nét cơ thể anh tràn đầy hương vị nam tính, có thể thấy anh rất chăm chỉ rèn luyện cơ thể.

Lúc anh xoay người đi lại tủ quần áo thì trên người chỉ mặc mỗi quần lót.

Trang Nại Nại trốn trong ngăn tủ, nhưng ánh mắt cứ tập trung vào chỗ nào đó của anh, dù có cách một lớp vải thì cũng vẫn thấy được khí thế của nó. Trong nháy mắt, Trang Nại Nại mặt đỏ tới tận mang tai, toàn thân cũng đỏ lừ như tôm luộc.

Cô xoay đầu qua một bên, không nhìn vào vật “tội lỗi” đó nữa, nhưng tim vẫn cứ đập thình thịch, ngay cả hít thở cũng có phần dè dặt, hồi hộp.

Cô thầm mắng: Hừm, biến thái! Đứng trước tủ quần áo của cô nhìn cái gì thế không biết? Lẽ nào… anh có sở thích giả gái?

Khinh bỉ vài câu xong, lại chỉ thấy anh nhìn tủ quần áo cô khẽ thở dài, sau đó mới lấy áo ngủ ở tủ bên cạnh khoác lên rồi đi vào nhà tắm.

Nhìn bộ dáng này của anh, chắc là đi tắm?


Trang Nại Nại thở phào một hơi, nhân lúc anh tắm cô sẽ trốn ra khỏi đây!

***

Ở phòng cho khách không có đồ thay, thế mà cô cũng không qua đây lấy đồ, Tư Chính Đình bỗng cảm thấy hơi chua chát.

Cô… ghét anh vậy sao? Ghét đến mức không muốn nhìn thấy anh?

Anh muốn đưa đồ sang cho cô, nhưng anh đã lỡ cởi đồ ra rồi, thôi thì tắm trước rồi đưa qua vậy. Ngộ nhỡ… Nại Nại có giữ anh lại, thì anh cũng không cần tắm nữa!

Nghĩ tới đây, cả người anh không nhịn được mà nóng lên.

Nhưng vừa xoay người đi vào nhà tắm thì khoé mắt anh liếc thấy trên ghế sofa… có một cái áo choàng tắm màu trắng!


Trong mắt Tư Chính Đình hiện lên sự vui vẻ, ngay cả tâm trạng nặng nề cũng trở nên nhẹ nhàng, giống như người đang tuyệt vọng đi trên sa mạc thì thấy một ốc đảo.

Cô từng tới đây? Hoặc là nói… cô còn chưa đi?

Tư Chính Đình hơi híp mắt lại, trong con ngươi đen nhánh hiện lên một sự gian xảo khó phát hiện.

***

Trang Nại Nại trốn trong ngăn tủ căng tai ra nghe. Nghe thấy tiếng đóng cửa nhà tắm kèm theo tiếng nước chảy ào ào, cô hưng phấn búng tay một cái, rồi mới rón rén mở cửa tủ quần áo.

Trong tủ rất ngột ngạt, lại còn có nhiều quần áo, cô có thể trốn vào là may lắm rồi, căn bản là không có không gian mặc đồ.

Vì vậy cô cứ trần truồng chui ra ngoài.

Cô thò đầu ra nhìn về phía nhà tắm, thấy bên trong hơi nước nóng lờ mờ bốc lên, chắc là Tư Chính Đình vừa mới bắt đầu tắm, thời gian anh tắm thường rơi vào khoảng năm phút. Nghĩ vậy, cô liền quay người lại tìm một đồ để thay, kèm đồ ngày mai mặc đi làm.

Đột nhiên sau lưng bỗng nóng lên, một cơ thể nóng bỏng đang dán vào người cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui