Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Trang Nại Nại ngập ngừng mãi mới nói: “Hay chúng ta gặp nhau ở Tây Trực Môn đi. Ở quán lẩu cay cậu thích ấy.”
“Ok!”
Sau khi cúp máy, Trang Nại Nại cầm điện thoại lên mạng tra địa chỉ ga tàu điện ngầm gần nhất.
Cho dù cô và Tư Chính Đình có chuyện gì đi nữa thì chuyện quan trọng nhất bây giờ cũng là ra nước ngoài đón mẹ Trang về.
Hơn nữa, cô cảm thấy cô và Tư Chính Đình cần một thời gian để bình tĩnh lại, để suy nghĩ thật kỹ xem tương lai bọn họ sẽ như thế nào. Nếu những khúc mắc, hiểu lầm không có cách nào gỡ bỏ, thì đường ai nấy đi thôi.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Trang Nại Nại cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Có điều, xung quanh đây là khu phố thương mại cao cấp, người tới đây tiêu xài không phú cũng quý, ai mà đi tàu điện ngầm chứ?
Cho nên ga tàu điện ngầm gần nhất cách chỗ này 5km!
Hôm nay cô lại mang giày cao gót, nếu đi lâu như vậy có lẽ gót chân cũng mất mất lớp da. Trang Nại Nại thở dài, hôm nay đành xa xỉ một lần vậy.
Cô đi tới lề đường, bắt đầu bắt xe. Từ xa có một chiếc taxi chạy lại, “Chào cô, xin hỏi cô muốn đi…”
Còn chưa nói hết câu, sau lưng Trang Nại Nại đột nhiên truyền tới đến tiếng bước chân dồn dập. Sau đó cửa xe bị mở ra, một vóc dáng nhanh nhẹn chui vào, “Bác tài, đến XXX.”
Trang Nại Nại: “...”
Tài xế: “...”
Tài xế nhìn Trang Nại Nại, rồi lại nhìn người ngồi trong xe, thức thời ngậm miệng khởi động xe.
Trang Nại Nại nhìn chiếc xe kia rời đi, thầm mắng trong lòng.
Hừm!
Cả ngày hôm nay, khách sạn này đã được Đế Hào bao hết. Người tới đây, ngoại trừ nhân viên công ty thì chính là người giàu có. Cô không biết người này, nhìn cách ăn mặc thì cũng không phải là người không có tiền, nhưng sao lại không có tố chất như vậy chứ?
Trang Nại Nại bĩu môi, đứng ở lề đường tiếp tục đón xe.
Bởi vì trời đã tối nên ít xe taxi qua lại, Trang Nại Nại đợi khoảng năm phút nữa mới có một chiếc taxi dừng trước mặt cô.
Tài xế hạ cửa sổ xe xuống hỏi: “Chào cô, xin hỏi cô muốn đi…”
Còn chưa nói xong, Trang Nại Nại lại nghe tiếng bước chân dồn dập truyền tới, cô chưa kịp hồi hồn thì người đó đã chạy nhanh chân leo lên xe, “Bác tài, đến XXX.”
Trang Nại Nại: “...”
Tốc độ leo lên xe của người này thật là nhanh. Nếu không phải biết anh ta tới giành xe thì cô còn tưởng anh ta vội đi đầu thai!
Trang Nại Nại tức giậm chân, lầm bầm mắng vài câu.
***
Tư Chính Đình đứng trong góc tối nhìn cô, bên cạnh anh là một vệ sĩ mặc đồ đen.
Quý Thần nhìn bộ dáng tức giận của Trang Nại Nại, rồi lại nhìn sang khuôn mặt không cảm xúc của ông chủ mình thì ngoéo môi một cái.
Sau đó lại nói với Tư Chính Đình: “Đây là vệ sĩ mới, bà chủ chưa từng gặp cậu ta nên sẽ không nhận ra.”
Vừa dứt lời, một chiếc taxi lại chạy tới, Tư Chính Đình gật đầu, vệ sĩ kia liền chạy bạt mạng ra rồi leo thẳng lên xe!
Có điều lần này, Trang Nại Nại kịp chỉ thẳng mặt vệ sĩ mắng một chặp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...