Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Trang Nại Nại ngẩng đầu lên mỉm cười với Tô Mi, “Tôi đương nhiên là đến làm việc rồi!”

Tô Mi thoáng nhìn qua đồng nghiệp xung quanh, vẫy tay với cô. Trang Nại Nại nghi hoặc đi theo Tô Mi vào văn phòng của trưởng phòng. Đóng cửa văn phòng lại, Tô Mi liền túm lấy tay cô, “Trang Nại Nại, cô chưa biết chuyện gì à?”

Trang Nại Nại ngây người, “Chuyện gì?”

Tô Mi bật máy tính lên, tìm bài viết “Trang Nại Nại sao chép” cho cô xem.

Trang Nại Nại đầu tiên là nghi hoặc, nhưng lúc thấy nội dung bài viết thì giận dữ không thôi.

Cố Đức Thọ… quả thật là quá hèn hạ! Ông ta đang đổ hết mọi chuyện lên người cô!

Trang Nại Nại siết chặt tay, chỉ cảm thấy chút máu mủ tình thân cuối cùng dành cho nhà họ Cố ở trong lòng đã bị chặt đứt. Cô cắn môi, tức đến nỗi cả người phát run lên.

Tô Mi thấy cô như vậy bèn nhỏ giọng nói, “Nại Nại, bản thiết kế… thật sự là cô đưa cho doanh nghiệp Cố Thị sao? Tại sao? Hơn nữa… thật ra tôi vẫn không hiểu lắm, cô và nhà họ Cố có quan hệ gì?”

Có quan hệ gì à?

Cô chỉ ước gì mình chẳng có tí quan hệ nào với nhà bọn họ!


Trang Nại Nại hít sâu một hơi, khẽ gật đầu với Tô Mi, “Cảm ơn cô.” Sau đó liền quay người đi ra ngoài.

Cô tìm đến một cầu thang bộ không người, lấy điện thoại ra gọi cho Cố Đức Thọ. Cuộc gọi vừa được kết nối, cô còn chưa kịp nói gì thì giọng nói già nua của Cố Đức Thọ đã truyền đến, “Nại Nại, ba biết, lần này là nhà họ Cố có lỗi với con.”

Trước kia nghe thấy lời này, có lẽ cô còn thấy xúc động. Nhưng giờ phút này, cô chỉ cảm thấy buồn cười.

Thái độ của cô rất lạnh lùng, “Rồi sao?”

“Ba đã phái người đi đón mẹ con rồi, nhưng bác sĩ nói mẹ con vẫn đang trong giai đoạn dưỡng bệnh, tốt nhất nên đợi thêm một thời gian, qua giai đoạn này rồi hẵng trở về.”

Tất cả tức giận của Trang Nại Nại đã tan biến hết trong lời nói này.

Mẹ Trang sắp trở về rồi!

Viền mắt của cô ươn ướt, “Cố Đức Thọ.”

Cố Đức Thọ không ngờ cô sẽ gọi thẳng tên ông ta nên hơi sửng sốt, sau đó mới trả lời: “Ừ?”

Trang Nại Nại im lặng một lúc rồi nói, “Về sau tôi không có ba.”


Đầu dây bên kia im lặng thật lâu.

Trang Nại Nại cũng không đợi ông ta trả lời mà cúp điện thoại luôn.

Sau đó, cô ngẩng đầu lên.

Vì cầu thang bộ ít được sử dụng nên hơi lạnh lẽo, chỉ mới tháng 11 nhưng cô lại cảm thấy như đã đến mùa đông giá rét từ lâu.

Tình cảm của cô dành cho Cố Đức Thọ không ổn định, nhất là lúc cô chứng kiến tình cảm nồng thắm của ông ta dành cho mẹ Trang, nghe ông ta nói “bà ấy là tình yêu duy nhất của đời ba”, sâu trong lòng cô vẫn ôm chút chờ mong với ông ta.

Còn lúc này…

Trang Nại Nại cô từ nay về sau không có ba nữa.

Trang Nại Nại hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới đẩy cửa cầu thang đi ra ngoài.

Nhưng cô vừa đến cửa cầu thang thì lại nghe thấy mấy người đang trò chuyện bên ngoài.

“Ài, các cô có thấy không? Trang Nại Nại đi làm rồi! Chẳng phải nói cô ta sao chép của TZ sao?”

“Sao chép cái gì chứ, là ăn trộm đấy được không? Cô ta còn có mặt mũi mà đi làm sao? Nếu là tôi, gây ra chuyện thế này thì chết quách luôn cho xong!”

Những người đang trò chuyện lại không nhận ra ở cách đó không xa, Tư Chính Đình và Quý Thần đang cùng nhau đi đến…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui