Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Trang Nại Nại xua tay, “Không cần, tôi tự làm cũng được.”

Cô nhanh nhẹn đi vào phòng bếp dọn cơm lên ăn, cô nhìn thoáng qua quản gia hỏi: “Tư Chính Đình ăn chưa?”

Quản gia nhìn thẳng vào mắt cô trả lời, “Thiếu gia nói không muốn ăn.”

Trang Nại Nại tránh đi ánh mắt nóng bỏng của quản gia, cúi đầu bới cơm.

Cô biết quản gia có ý bảo cô đưa cơm lên lầu. Nhưng cô cảm thấy… nếu lúc này Tư Chính Đình thấy cô, thì anh càng không muốn ăn.

Miễn cưỡng ăn vài miếng cơm, Trang Nại Nại lên lầu tiếp tục nghỉ ngơi. Mấy ngày nay đều ngủ riêng, Trang Nại Nại đã quen ngủ một mình trong căn phòng trống trải. Mấy hôm trước nằm trên cái giường lớn này còn cảm thấy ngọt ngào, nhưng hôm nay nằm xuống lại cảm thấy trống vắng.

Cô lấy điện thoại ra bấm bấm, rồi gửi một tin nhắn cho Tư Chính Đình: [Ngủ ngon.]

Đây là thói quen dưỡng ra trong mấy ngày nay, mỗi buổi tối họ sẽ nhắn tin chúc nhau ngủ ngon.


Tin nhắn hôm nay, dường như đã định trước không có trả lời.

***

Trong thư phòng.

Tư Chính Đình ngồi trên ban công hút thuốc. Trong làn khói lượn lờ, ánh mắt anh nhìn về phía phòng ngủ chính, dường như có thể nhìn xuyên qua bức tường dày để thấy cô đang làm gì. Gió lạnh thổi vào làm cho đầu óc của anh trở nên tỉnh táo. Càng tỉnh táo lại càng thấy buốt lòng. Mộng đẹp dệt nên vào mấy ngày trước, hôm nay đã bị nghiền nát. Thật sự anh không biết nên đối mặt như thế nào với Trang Nại Nại.

Điện thoại rung lên, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, là tin nhắn chúc ngủ ngon của cô. Ánh mắt anh ngẩn ra trong chốc lát, rồi nhanh chóng rời khỏi điện thoại, sau đó đặt điếu thuốc lên môi, hung hăng rít một hơi.

Sau đó anh bắt đầu nghĩ, rốt cuộc có phải Trang Nại Nại đã trộm bản thảo thiết kế không?

Cái loại tin tưởng vô điều kiện hồi sáng là một loại bản năng. Nhưng lời nói của Cố Tinh San chiều nay làm anh đột nhiên nhớ đến thời gian trước khi cô nói chuyện với Đinh Mộng Á trên ban công, có từng nhắc tới bản thảo thiết kế gì gì đó…

Lúc đó, tất cả chú ý của anh đều đặt lên câu nói kia, nhưng bây giờ nghĩ lại…


Dường như lúc đó, Trang Nại Nại vừa nói chuyện điện thoại với Cố Đức Thọ xong, Ms. Đinh cảnh cáo cô đừng làm chuyện có lỗi với anh.

Lại nghĩ tiếp đến cái ngày anh và cô cùng trở về nhà họ Cố. Sau khi ra khỏi nhà họ Cố, cô luôn không yên lòng, dường như có chuyện gì đó. Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ là khi đó Cố Đức Thọ bảo cô trộm bản thảo thiết kế?

Anh biết Trang Nại Nại là một người có nguyên tắc, chắc chắn cô sẽ không trộm bản thảo thiết kế.

Nhưng mà…

Anh rũ mắt xuống, khóe môi bất đắc dĩ ngoéo một cái. Đúng như Cố Tinh San nói, vì mẹ Trang, có cái gì mà cô không làm được?

Nhiều trùng khớp như vậy, nhiều giấu giếm như vậy, nhiều manh mối như vậy, làm cho mầm mống nghi ngờ cắm rễ nảy mầm ở đáy lòng anh.

Tư Chính Đình đứng phắt dậy, dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn thuốc, cầm điện thoại lên gọi cho Quý Thần.

Quý Thần bắt máy rất nhanh, “Ông chủ, chuyện bản thảo thiết kế đã có chút tiến triển, tôi đang định báo với ngài.”

Tư Chính Đình nghe đến đó, ánh mắt liền nhìn vào màn đêm xa xăm.

Mấy ngày gần đây ở thành phố Bắc Kinh liên tục có sương mù nghiêm trọng nên cả bầu trời xám đen, ngoại trừ một vầng trăng tròn ra thì gần như không có một ngôi sao nào. Dãy núi phía xa lẳng lặng ngủ đông trong màn đêm, giống như anh và cô, bề ngoài thì sóng yên biển lặng, nhưng không biết phong ba bão táp sẽ ập đến lúc nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui