Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Mẹ Thi nói xong câu đó liền đứng lên đi về phía cửa.
Căn nhà này của họ là một con nhà ba phòng ngủ hai phòng khách do Thi Cẩm Ngôn mua, là một căn nhà bài trí rất bình thường, có điều từ cửa lớn vào phòng ăn phải đi qua một chỗ rẽ.
Tư Tĩnh Ngọc có thể nghe được tiếng bước chân của mẹ chồng, tiếng mở cửa, còn có tiếng Bạch Nguyệt ra sức lấy lòng mà chào một tiếng: “Bác gái!”
Giọng điệu của cô ta dịu dàng nhỏ nhẹ, lại có có ý tứ lấy lòng.
Mẹ Thi hừ lạnh một tiếng, giọng điệu của bà đầy vẻ chán ghét: “Cô lấy đâu ra mặt mũi mà...”
Lời còn chưa dứt thì bà dừng lại một cách đột ngột.
Tiếp đó, thế giới dường như trở nên an tĩnh, trước của im lặng chừng một phút rồi mới có phản ứng, Tư Tĩnh Ngọc nghe được tiếng bước chân chậm rãi tới gần, vì thế cô quay đầu nhìn về chỗ khúc quanh.
Mẹ Thi đứng ở đó, sắc mặt của bà có chút kì lạ.
Tiếp đó là Bạch Nguyệt đứng bên cạnh, ánh mắt cô ta nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc lóe lên vẻ bất đắc dĩ, nụ cười của cô ta vừa ngọt ngào lại dịu dàng. Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày, cô đang nghĩ xem tại sao mẹ chồng của cô lại để cho cô ta vào nhà, thế nhưng đột nhiên có một thân hình bé nhỏ xuất hiện ở đó.
Cô cúi đầu liền thấy một đứa bé trai chừng ba bốn tuổi đứng đứng, bé con nhìn Thi Cẩm Ngôn rồi hô lớn một câu: “Ba ơi!”
Tiếp đó nhóc lại nắm lấy bàn tay của Bạch Nguyệt.
Ba?!
Thanh âm kia tựa như một tiếng sấm nổ oành bên tai của Tư Tĩnh Ngọc, khiến cô ngây ngẩn cả người!
Bên kia, tựa như Bạch Nguyệt vẫn chưa chú ý tới vẻ mặt của Tư Tĩnh Ngọc, cô ta cười nói: “Hôm nay là sinh nhật của bà nội thằng bé, em nghĩ dù có bận bịu kiểu gì cũng phải đưa nó tới chúc thọ bà nội của nó mới được.”
Nói xong, cô ta cúi đầu chọc chọc bả vai của đứa bé trai kia, nói: “Con còn không mau chúc thọ bà nội đi.”
Cậu bé lập tức nhoẻn miệng cười, khuôn mặt kia hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của Thi Cẩm Ngôn, thế rồi cái giọng nói non nớt đặc trưng của trẻ con cất lên: “Cháu chào bà nội ạ! Chúc bà phước như Đông Hải, thọ bỉ nam sơn!”
Tiếp đó là nhìn về phía ba Thi: “Cháu chào ông nội!”
Bé con dứt lời thì lanh lẹ rút một cái vòng tay bằng vàng trắng từ trong ba lô của mình ra, sau đó đưa cho mẹ Thi: “Bà nội, đây là quà mừng thọ mà cháu chọn cho bà đấy ~ bà nhất định phải nhận lấy đó nha ~”
Giọng trẻ con non nớt của bé con rất dễ nghe, dường như cả căn nhà cũng nhờ giọng nói này mà tăng thêm mấy phần vui vẻ.
Tròng mắt của Tư Tĩnh Ngọc khẽ thắt lại rồi trợn lên, cô khiếp sợ nhìn đứa bé trông giống Thi Cẩm Ngôn đến mấy phần, thế rồi bàn tay lỏng ra, cái thìa bằng sứ rơi trên mặt đất tạo thành một tiếng “chát” chói tai, những mảnh sứ nhỏ văng khắp nơi giống như thể đã văng thẳng vào trái tim của cô, khiến cô cảm thấy việc hít thở cũng đau đớn khôn cùng.
Khuôn ngực của Tư Tĩnh Ngọc lên xuống phập phồng, cái cổ cứng ngắc nhìn về phía Thi Cẩm Ngôn. Lúc này biểu cảm trên mặt anh ta cũng là vẻ khiếp sợ, tựa như anh ta không ngờ Bạch Nguyệt sẽ dẫn con tới tìm tận nhà thế này, thế nhưng anh lại hoàn toàn không phản đối chuyện đứa bé kia gọi mình là ba.
Tư Tĩnh Ngọc đột nhiên nắm chặt hai bàn tay của mình lại.
Đúng rồi!
Đàn anh Thi Cẩm Ngôn của cô từ trước đến nay vẫn luôn là một người đàn ông có trách nhiệm, lí do mà năm đó cô yêu người đàn ông này cũng chính vì điểm đó. Vậy nên cô vẫn luôn nghi ngờ không biết lí do tại sao anh lại phản bội cô như vậy, hóa ra... anh ta với cô ả kia vẫn lằng nhằng không rõ, dầu lìa ngó ý còn vương tơ lòng chính là vì đứa con này!
Đứa con...
Hai chữ này khiến trong đầu Tư Tĩnh Ngọc xẹt qua một điều gì đó, trái tim của cô đột ngột thắt lại, bước chân cũng lảo đà lảo đảo mà đi tới cửa một cách mất hồn.
Lúc cô đi tới cửa thì cánh tay bị người ta túm lại.
Tư Tĩnh Ngọc quay đầu lại, Thi Cẩm Ngôn đang nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt nặng nề, ngay cả giọng nói của anh cũng run rẩy: “Tĩnh Ngọc... chúng ta mới chỉ kết hôn có hai năm, đứa bé này là trước đó... anh cũng không biết sự hiện hữu của thằng bé, anh...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...