Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Tư Tĩnh Ngọc nghe mẹ chồng lải nhải thì cảm thấy vừa ấm áp lại vừa quen thuộc, nước mắt của cô lập tức rơi xuống. Kỳ thực trước giờ cô vẫn luôn chiều theo ý mẹ chồng thì làm sao mà mẹ chồng có thể không chiều chuộng cô lại đấy?
Người có xuất thân từ nông thôn nên mỗi lần mua thức ăn đều chú trọng vấn đề đắt hay rẻ, thế nhưng mỗi lần mẹ chồng cô mua mấy món đồ chợ cho cô thì đều phải sờ chất vải đầu tiên, thậm chí còn nói cho chủ cửa hàng rằng: “Con dâu tôi là người thành phố, thân thể quý giá lắm, mấy bộ đồ này của bà chất lượng không tốt nên tôi không mua đâu!”
Bây giờ mẹ chồng cô còn mua cả tôm hùm cho cô...
Tư Tĩnh Ngọc đã tưởng tượng được cả một bàn đầy đồ ăn thế nhưng chỉ có một con tôm hùm, mẹ chồng cô cầm cái đũa gõ đũa của bố chồng một cái, sau đó nói: “Ông ăn cái gì mà ăn, đây là của Tĩnh Ngọc! Người thấp kém như ông ăn rau cải trắng là được rồi! Tĩnh Ngọc là người thành phố, khẩu vị cao quý.”
Cổ họng của Tư Tĩnh Ngọc căng lên, thanh âm có chút nghèn nghẹn hô lên một tiếng: “Mẹ...”
Thanh âm ở đầu bên kia dừng lại, nửa ngày sau thì tiếng khóc nức nở xen lẫn những từ ngữ không rõ ràng vang lên: “Tĩnh Ngọc à, mẹ biết nửa năm nay A Ngôn có lỗi với con lắm! Thế nhưng con yên tâm đi, mẹ đứng về phía con mà, con về nhà đi, mẹ nhớ con lắm! Nếu thằng ngốc này mà thích con đàn bà bên ngoài kia thật thì để nó cút xéo ra khỏi nhà luôn đi. Mẹ ở với con, con yên tâm đi, hôm nay là tiệc gia đình, chắc chắn sẽ không để những người ngoài chẳng liên quan gì tới đâu, kể cả cô ta không biết xấu hổ mà vác mặt tới thì mẹ cũng dùng đế giày gàng miệng cô ta ra. Tĩnh Ngọc à, nửa năm nay mẹ không được gặp con rồi, con về nhà đi mà! Có phải con ghét bỏ bà già này rồi đúng không?”
Nước mắt của Tư Tĩnh Ngọc rơi xuống lã chã, bàn tay cô cầm di động, hai mắt đã ướt nhòe. Cô nghĩ tới cảnh sống chung với mẹ chồng mấy năm nay thì cuối cùng vẫn nói: “Vâng.”
Cúp di động, Tư Tĩnh Ngọc quay đầu nhìn về phía Trang Nại Nại.
Trang Nại Nại cảm giác như mình làm chuyện xấu mất rồi, nói: “Chị, em...”
“Nại Nại, cám ơn em!” Tư Tĩnh Ngọc nở nụ cười, “Trước đây chị đã nghĩ lầm rồi! Mẹ chồng của chị chán ghét cô ta như vậy thì làm sao có thể để cô ta vào cửa chứ?”
Trang Nại Nại sửng sốt: “A?”
Một hồi xúc động dẫn đến việc nhận điện thoại của cô đã khiến Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn giải trừ một hiểu lầm nhỏ hay sao?
Thế nhưng nếu chuyện này là hiểu lầm, như vậy chuyện giữa Thi Cẩm Ngôn và Bạch Nguyệt liệu có phải cũng không giống những gì mà bọn họ tưởng tượng hay không?
Nghĩ một chút về Thi Cẩm Ngôn, tuy Trang Nại Nại chỉ mới gặp người đàn ông kia được mấy lần nhưng cô cảm thấy người đàn ông kia trông cũng giống người tốt.
Đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ, Trang Nại Nại khuyên lơn: “Chị, cô ta đã lừa chị một lần thì rất có khả năng sẽ lừa chị nhiều lần nữa, chị cứ nói chuyện với anh rể cái đã.”
Tư Tĩnh Ngọc gật đầu.
Cô đi rửa mặt rồi thay một bộ trang phục đẹp đẽ, tiếp đó lại lấy một bộ lễ phục đã sớm chuẩn bị từ lâu ra, sau đó đi ra ngoài.
Trang Nại Nại nhìn bóng lưng của Tư Tĩnh Ngọc thì âm thầm chúc phúc cho người chị chồng này, hy vọng cô có thể giải quyết tất cả hiểu lầm. Có lẽ người đàn ông được Tư Tĩnh Ngọc yêu chắc cũng không quá kém. Cho dù cô không tin vào giác quan thứ sáu của mình thì cũng nên tin tưởng ánh mắt của Tư Tĩnh Ngọc.
Nghĩ tới đây thì Trang Nại Nại thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi về phòng ngủ chính, cô hẳn nên đem tin tức tốt này nói cho Tư Chính Đình biết đúng không nào?!
***
Nhà họ Thi.
Lúc Tư Tĩnh Ngọc tới nơi thì cơm nước đã nguội ngắt. Thế nhưng mẹ chồng của cô lại cực kì nhiệt tình mà đón cô vào nhà, một bên thì để bạn già của mình đi hâm nóng thức ăn.
Thi Cẩm Ngôn chủ động tới cầm túi xách cho Tư Tĩnh Ngọc, cô muốn từ chối nhưng mẹ chồng của cô lại kéo cô một cái: “Tĩnh Ngọc à, mẹ đã hỏi rõ rồi, thực sự A Ngôn với cô ả khốn khiếp kia không có bất cứ cái gì loằng ngoằng đâu, con tin tưởng nó một lần đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...