Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Vấn đề nhỏ?

Trang Nại Nại thấy ba chữ này mới thở phào.

Hẹn với Tô Cẩm Huy tối nay sau khi tan làm thì đến nhà hàng lẩu HaiDiLao ăn xong, cô chán nản ngồi ở chỗ làm việc. Đợi đến khi mọi người từ phòng họp ra, đã là bốn giờ chiều.

Tô Mi vừa ra liền nháy mắt với cô, Trương Siêu Văn mặt đen đi lướt qua bọn họ. Đến khi Trương Siêu Văn đi rồi, Tô Mi mới vỗ vai cô, lộ ra vẻ mặt “cô tự giải quyết cho tốt”.

Trang Nại Nại lập tức có cảm giác sắp lên đoạn đầu đài.

***

Tầng 18, tại phòng làm việc của trưởng bộ phận thiết kế, Mino ngồi ở bàn làm việc nhìn Tô Cẩm Huy đang ngồi trước mặt.


Tô Cẩm Huy là phó bộ phận thiết kế, khoảng ba mươi tuổi, thành thục chững chạc, là đối tượng được bồi dưỡng của công ty, cũng xem như một người thành công. Lần tranh chức trưởng bộ phận năm đó, nếu không phải cô ta đạt giải nhất ở một cuộc thi quốc tế thì e rằng vị trí này đã thuộc về Tô Cẩm Huy. Cho nên ở công ty Mino vẫn luôn khách khí với Tô Cẩm Huy. Bởi vì Mino nhỏ tuổi hơn, lại là phụ nữ nên Tô Cẩm Huy không tranh đua gì với cô ta, vì thế quan hệ giữa hai người rất tốt. Bây giờ người đàn ông này lại tới đây xin xỏ cho Trang Nại Nại?

Mino rũ mắt, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, một lát sau mới nhếch môi cười, “Ok, Tô tổng, tôi hiểu ý của anh, tôi sẽ xử lý chuyện này.”

Mặc dù công ty chia phân chia chức vị như trưởng bộ phận, trưởng phòng này nọ. Nhưng lúc xưng hô với nhau, mọi người sẽ khách khí gọi họ người đó cộng với “tổng”, đây là một cách gọi kính trọng.

Tô Cẩm Huy gật đầu rồi rời đi. Anh ta vừa mới mở cửa, liền thấy Trương Siêu Văn đùng đùng đi tới. Hai người chạm mặt nhau thì hơi ngẩn người.

Mino cười nói, “Trương tổng, ông tới đây là vì chuyện của Trang Nại Nại?”

Trương Siêu Văn nghiêm mặt gật đầu, “Đúng vậy, dùng điện thoại khi họp, vấn đề này rất nghiêm trọng, tôi đề nghị nhất định phải xử lý biện pháp mạnh, đuổi việc cô ta.”

Tô Cẩm Huy vốn định đi nhưng nghe đến đó liền dừng chân lại, “Sao lại nghiêm trọng như vậy được? Chỉ là một lỗi nhỏ, răn đe một chút là được rồi.”


Trương Siêu Văn lập tức như bị giẫm phải đuôi, mỉa mai nói: “Tô tổng, đây là chuyện của phòng thiết kế chúng tôi, có liên quan gì tới cậu?”

Tô Cẩm Huy nhíu mày, “Tôi sợ chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà đuổi việc nhân viên... nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của công ty chúng ta, nói chúng ta khắt khe với nhân viên.”

“Ý của cậu là nói ngài Tư khắt khe với nhân viên?”

Tô Cẩm Huy sửng sốt, “Tôi không có ý này, ông...”

“Cậu còn nhớ cuộc họp Hội đồng Quản trị lần ngài Tư nhậm chức không? Lúc đó, ngài Tư đã đuổi việc một lãnh đạo nhỏ vì lý do nghe điện thoại trong lúc họp, làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới công việc của mọi người, vi phạm quy định của công ty. Sao? Cậu cảm thấy ngài Tư như thế là khắt khe với nhân viên?”

Tô Cẩm Huy nghẹn lời.

Bề ngoài là như thế, nhưng có ai mà không biết, lúc ngài Tư tiếp quản công ty, cái vị lãnh đạo nhỏ đó là người của người khác, ngài Tư chỉ lấy một lý do để đuổi người đó đi mà thôi. Bây giờ Trương Siêu Văn lại lấy nó ra để nói chuyện lần này…

Tô Cẩm Huy không có cách nào phản bác lại.

Nhưng chẳng lẽ cứ như vậy nhìn Trang Nại Nại bị đuổi việc sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui