Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Tư Tĩnh Ngọc lục lọi lấy ra một cái chìa khóa, rồi mở cửa phòng. Bởi vì đã cuối hè nên trời tối sớm. Mới tám giờ mà bên ngoài đã tối đen. Tư Tĩnh Ngọc quen thuộc đi vào căn phòng tối đen ấn công tắc, trong nháy mắt, căn phòng bừng sáng. Hai mặt tường đều là cửa sổ sát đất, có thể thấy vườn hoa và hồ bơi thông qua đó. Cho dù là buổi tối nhưng cũng có thể cảm nhận được, vào ban ngày ánh sáng tự nhiên ở trong phòng này nhiều như thế nào.

Thế nhưng, những thứ này đều không thu hút được Trang Nại Nại. Ánh mắt của cô hoàn toàn bị thứ đặt ở giữa phòng thu hút. Một tấm phủ màu trắng bao hoàn toàn vật bên trong, nhưng nhìn từ ngoài vào vẫn có thể thấy được gì đó.

Mắt Trang Nại Nại sáng lên.

Áo cưới do TZ thiết kế, trước đây chỉ là một bản thiết kế chưa thành hình và chưa có mẫu. Chỉ có vậy mà khi bị phát tán trên mạng, đã gây ra sóng to gió lớn trong giới thời trang. Còn thành phẩm thật sự thì chưa ai được nhìn thấy. Nói thật, chỉ cần là phụ nữ, hay là nhà thiết kế thì đều sẽ không có bất cứ phản kháng nào với bộ váy này, huống hồ Trang Nại Nại lại có cả hai điều đó. Cô chăm chú nhìn, nhưng chỉ dè dặt đứng cạnh, chứ không dám tới gần.

Tư Tĩnh Ngọc bước lên kéo tấm phủ ra.

Trang Nại Nại như cảm thấy trước mắt lóe lên ánh sáng bạc, đến khi ánh sáng chói mắt biến mất, cô mới nhìn thấy áo cưới. Một con manocanh mặc váy cưới đứng đó. Làn kim cương dát trên váy lóe sáng lấp lánh, vừa đẹp lại vừa khiến người ta cảm thấy như ảo mộng.

Trang Nại Nại cẩn thận đi quanh váy cưới một vòng, đây thật sự là một tác phẩm nghệ thuật!

Tư Tĩnh Ngọc bên cạnh mím môi, cười hỏi: “Thích không?”


“Thích!”

Ai thấy nó mà có thể không thích được chứ?

“Thích là được rồi.”

Tư Tĩnh Ngọc nói xong câu đó thì yên lặng thở dài nhìn Trang Nại Nại. Nhớ lại bộ dáng không được tự nhiên vừa nãy của Tư Chính Đình, cô bất đắc dĩ lắc đầu, rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tư Chính Đình.

[Nại Nại rất thích nó.]

Đối phương không trả lời lại, Tư Tĩnh Ngọc lại gửi thêm một tin nhắn.

[Không uổng công em tốn hai năm thiết kế ra.]


Gửi tin nhắn này vừa đi, một lát sau đã có tin nhắn trả lời lại.

[Ừ, chị đừng nhiều chuyện như vậy.]

Tư Tĩnh Ngọc không nhịn được bật cười. Cậu em trai này thật đúng là kiêu ngạo, cho dù Trang Nại Nại biết nó thiết kế cho con bé thì sao chứ?

Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu, tròng mắt xoay chuyển, rồi trả lời lại, [Miệng chị rất rộng, sao quản được bây giờ?]

Tư Chính Đình trả lời rất nhanh, [Vậy thì may lại.]

Tư Tĩnh Ngọc đùa tiếp, [Em phản ứng lớn như vậy, chị không muốn giữ bí mật thay em nữa, chị muốn nói ra.]

Tư Chính Đình: [Chị muốn gì?]

Tư Tĩnh Ngọc: [Chị chưa quen thị trường trong nước, hôm nay ở công ty xem thiết kế đến đau đầu mà chẳng có cảm hứng gì cả, em cho chị một ý tưởng, hoặc một chủ đề đi, nhà thiết kế lớn!]

Thật ra, cái tên tiếng Anh TZ này không phải của cô. Năm năm trước, Tư Chính Đình thỉnh thoảng thiết kế áo cưới, bị người ta thấy rồi hỏi, anh liền đẩy cái tên này cho Tư Tĩnh Ngọc. Từ đó về sau, cô là TZ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui