Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Nghe thấy âm thanh kì lạ này, Trang Nại Nại ngẩng phắt đầu lên. Bởi vì đã ăn được vài đũa nên dạ dày rất ấm áp, cảm giác cả người như sống lại, đầu óc trì trệ lúc nãy cũng trở nên tỉnh táo. Cho nên cô nhanh chóng nhận ra âm thanh này vang ra từ bụng Tư Chính Đình.

Nghĩ sâu thêm chút nữa...

Trưa nay tuy anh ăn không ít, nhưng bây giờ đã tám giờ tối. Vừa rồi, anh cũng chỉ nhắc là chị và anh rể đã ăn tối. Lúc này Trang Nại Nại mới nhận ra, anh đối xử tốt với cô vậy mà cô lại không để tâm đến anh.

Trang Nại Nại gắp một đũa mì đưa tới miệng Tư Chính Đình, vừa lấy lòng lại vừa áy náy nói: “Anh cũng ăn một miếng đi.”

Tư Chính Đình: “...”

Bình thường, cho dù có rất đói đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không có loại âm thanh này, cho nên lúc này anh rất xấu hổ. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhiều năm qua vì bệnh đau bao tử nên gần như anh không có cảm giác đói bụng. Nhưng lúc này, thấy Trang Nại Nại ăn ngon như vậy anh như bị đói lây, thậm chí trong cổ họng bắt đầu tiết nước bọt, cái bụng cứ thế không kiểm soát được mà vang lên.


Trang Nại Nại giơ đũa mì mãi không thấy Tư Chính Đình có phản ứng gì mới đột nhiên ý thức được, hình như Tư Chính Đình hơi có bệnh sạch sẽ?

Nhưng…

“Hai chúng ta hôn cũng đã hôn, ăn không biết bao nhiêu nước bọt của nhau rồi, anh ngại cái gì nữa?” Trang Nại Nại vô thức nói lời trong lòng ra.

Vừa dứt lời, liền thấy Tư Chính Đình sầm mặt lại.

Trang Nại Nại lập tức chỉ muốn tìm cây kim may miệng mình lại. Cô đúng là… đối phương chỉ cho một chút ánh nắng liền cảm thấy tương lai xán lạn. Tư Chính Đình đối xử tốt với cô, cô liền được một tấc lại muốn tiến một thước, không còn biết chừng mực nữa. Tư Chính Đình nhìn Trang Nại Nại, huyệt Thái Dương khẽ giật, anh luôn có cảm giác da mặt của cô ngày càng dày lên.

Trang Nại Nại lại giơ đũa lên, đối phương vẫn không nhúc nhích. Cô bĩu môi, thầm nghĩ người đàn ông này đến chết vẫn sĩ diện, đang định rút đũa về, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.


Trước mặt hơi tối lại, Tư Chính Đình cúi đầu ăn mì.

Trang Nại Nại sửng sốt, rồi yên lặng nở nụ cười. Hai người ăn một bát mì, kết quả đương nhiên là không người nào ăn no cả. Lại dặn người giúp việc mang thêm một bát mì lên, ăn no xong, Trang Nại Nại cảm thấy hơi mệt mỏi. Đôi mắt đã gần hết sưng đỏ, Trang Nại Nại suy nghĩ một lát, cảm thấy cứ như vậy mà ngủ là không ổn lắm. Vì vậy, cô nói với Tư Chính Đình muốn xuống lầu chào hỏi Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn.

Hai người mới vừa xuống lầu, liền thấy Thi Cẩm Ngôn đứng lên. Trang Nại Nại lặng lẽ đánh giá hai người, từ sắc mặt của bọn họ không nhìn ra được điều gì.

Thi Cẩm Ngôn nhìn đồng hồ, vừa định nói gì đó thì Tư Tĩnh Ngọc đã lên tiếng trước, “Hai đứa xuống thật đúng lúc, ngày mai anh rể có cuộc họp quan trọng, cần phải về trước.”

Tư Chính Đình nghe vậy liền nhíu mày, “Bận vậy sao?”

Anh có chút không vui, công việc bên Đế Hào còn bận hơn bên Thi Cẩm Ngôn nhiều. Nhưng mà từ sau khi kết hôn, chỉ cần anh muốn thì đều có thể bớt chút thời gian về nhà. Hôm nay Tư Tĩnh Ngọc vừa từ nước ngoài trở về, hai vợ chồng đã lâu không gặp mà Thi Cẩm Ngôn lại rời đi?

Trang Nại Nại vô thức nhìn về phía Thi Cẩm Ngôn, thấy sắc mặt anh ta tối sầm lại, ánh mắt nặng nề mang theo nguy hiểm nhìn Tư Tĩnh Ngọc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận