Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Là ai bắn?!

Tiếng nói bén nhọn của Tư Tĩnh Ngọc vang vọng trong tại Thị Cẩm Ngôn, khiến sự kinh ngạc trong mắt anh tan đi, cuối cùng anh bình tĩnh nhìn cây súng trong tay, cả người cứ như vị yểm bùa, một cậu cũng không nói được.

Tự Tinh Ngọc nhìn vẻ mặt của anh rồi tránh khỏi cánh tay của anh, tiếp tục chạy lên phía trước.

“Đừng nhúc nhích!”

“Không được nhúc nhích!”

Các đặc công xông vào, bao vây tất cả.

Thế nhưng Tư Tĩnh Ngọc không để ý đến bọn họ, thậm chí còn bước nhanh hơn đến phía sau Diêu Đằng, cô đứng đó, bất chợt không dám bước lên phía trước, chỉ sợ sẽ xảy ra cảnh mà cô đã tưởng tượng.

Cô hé miệng, muốn nói gì đó rồi lại không nói nên lời, tất cả chỉ gói gọn trong một câu: “Diệu Đằng, anh có ổn không?”


Anh có ổn không?

Tôi chỉ muốn anh...

Cô dứt lời, thấy Diều Đằng từ từ ngoảnh lại.

Trên mặt anh ta vẫn còn bụi bẩn, nhưng nụ cười lúc này lại là nụ cười từ tận sâu đáy mắt.

Nhìn thấy nụ cười này Tư Tinh Ngọc thẩm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chưa kịp thở ra hết thì cả người cổ cứng ngắc, hai mắt trợn trừng lên.

Bởi vì ngay chỗ bụng của Diêu Đằng đang chảy máu ồ ồ, một cái lỗ máu rõ ràng đến vậy. Mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mặt khiến Tư Tĩnh Ngọc ngây người, cô trợn mắt, không tin những gì mình thấy.


Báo đứng cách đó không xa, gã vốn chỉ xúc động nhất thời mà dám giết người nhưng khi thật sự giết người thì gã lại sợ, gã run rẩy, thấy các đặc công xông vào thì cuống quýt mò tới chiếc xe do Tư Tĩnh Ngọc lái tới đây, gã mở cửa xe, nhảy vào rồi rồ ga xông thẳng vào vách tường bên cạnh.

Bức tường yếu ớt bị đâm đổ, gã liền tăng ga, vội vã trốn đi.

Bên ngoài lập tức có đặc công đuổi theo gã.

Vậy mà mấy người ở đây chẳng có ai quan tâm chuyện sống chết của gã, ánh nhìn của mọi người đều dừng lại trên người Diêu Đằng.

Đầu Tư Tĩnh Ngọc trống rỗng, cổ nhìn chằm chằm miệng vết thương của Diều Đằng, chỗ đó là một mảng lớn màu đỏ, thấm ra cả quần áo của anh ta, một tay anh ta đè lại vết thương còn một tay nắm lấy súng lục của mình.

Tư Tĩnh Ngọc vô thức bước lên đỡ lấy cánh tay của Diêu Đằng. Cô muốn nhanh chóng xem Diệu Đằng có đau hay không, nhưng vừa ngẩng đầu trong mắt đã ngập nước.

Tư Tĩnh Ngọc vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, sau đó cô nghe Diêu Đằng nói: “Tĩnh Ngọc, súng của anh sẽ không bao giờ chĩa về phía em”

Một câu không giải thích được này khiến Tự Tinh Ngọc càng muốn khóc, nước mắt cứ rơi lã chã không ngừng, cô muốn hỏi xem câu này có nghĩa gì nhưng vừa mở miệng lại chỉ có từng tiếng khóc bật ra.

Cô nghẹn ngào lắc đầu, nhìn Diệu Đằng rồi hỏi: “Anh có đau không? Có đau không?”

Dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Diệu Đằng đã chắn phát súng này cho cô, đây là chuyện không thể nghi ngờ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui