Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Tiếng gạch đá rơi xuống không dứt, bánh xe vẫn còn đang chuyển động phát ra những tiếng rít chói tai.
Bụi tung mù mịt, cả tòa nhà cũng đang không khỏi rung lên vì những cú va chạm này.
Tư Tĩnh Ngọc đứng cạnh Thi Cẩm Ngôn cũng cảm nhận được mặt đất đang rung, nó khiến cô cảm thấy bất an. Bốn người tròn mắt nhìn nhau, đứng đó nhìn về phía chiếc xe tải.
Tư Tĩnh Ngọc đang định cất tiếng gọi Diều Đằng thì người đang nằm trên đầu xe khẽ giật cánh tay, mấy cục gạch rơi xuống. Cánh tay Diêu Đằng bị đâm phải, hai cái tay lúc này như muốn nhũn ra.
Tư Tĩnh Ngọc thấy vậy liền vội vàng bước tới, muốn qua giúp đỡ. Nhưng vừa bước được hai bước đã bị Thi Cẩm Ngôn kéo lại, cô quay đầu thấy Thị Cẩm Ngôn nghiêm mặt, nhìn bụng của cổ rồi nói: “Em đứng một bên đi, để anh đi xem”
Nói đến đây Thị Cẩm Ngôn bước về phía trước.
Tư Tĩnh Ngọc nhìn bóng lưng ấy rồi bất ngờ nắm lấy tay anh, dúi cây súng vào đó, nói: “Anh cầm cái này đi, nhỡ đầu người tài xế kia... không sao cả!”.
Thi Cẩm Ngôn nghe vậy chỉ gật đầu. Anh cẩn thận bước từng bước về phía trước, cố gắng giúp Diều Đắng nhưng đột nhiên lại nghe tiếng đất đá rơi xuống, Diều Đằng lảo đảo đứng lên.
Cả người anh ta toàn bụi bặm, không còn nhìn ra bộ dạng lúc trước nữa, bộ cảnh phục cũng thành màu xám ngoét, anh ta cố gắng đứng thẳng dậy nhưng không đứng vững nổi.
Lúc bọn họ đang nhìn chằm chằm Diệu Đằng thì đột nhiên Lâm Hi Nhi hét lên. Cánh cửa chỗ khoang điều khiển bị mở ra, một người đầu toàn máu nhảy ra khỏi xe, gã lắc đầu, bước chân lảo đảo rồi bất chợt cúi người, nhặt cái gì đó lên.
Khoảng cách hơi xa cho nên Tư Tĩnh Ngọc không biết gã nhặt cái gì, hơn nữa vì ô tô còn đang khởi động, bánh xe phát ra những âm thanh ken két khiến cô không nghe được tiếng động gì.
Nhưng cô sợ Diêu Đằng hoặc Thi Cẩm Ngôn gặp nguy hiểm, vì vậy nóng nảy nói: “Thi Cẩm Ngôn! Cẩn thận! Cẩn thận.”
Tư Tĩnh Ngọc không nhìn thấy nhưng cả Thi Cẩm Ngôn và Diêu Đằng lại thấy được thứ mà gã tài xế nhặt lên là một khẩu súng lục, đó là khẩu súng của Diều Đằng bị hất văng ra lúc bị đâm.
Báo cưới gằn, lời nói vừa lạnh lùng lại độc ác: “Cảnh sát biểu, mày biết rõ tao nắm đằng chuôi mà sao mày còn giết người tao yêu? Hành động của mày khiến tao rất tức giận!”
Ánh mắt của gã lóe lên sự điên cuồng khiến người ta phải sợ hãi.
Diều Đằng nhìn khẩu súng đen ngòm, nói: “Anh đừng có kích động, nghe tôi nói...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...