Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Trái tim của Tư Tĩnh Ngọc thắt lại.
Mới vừa rồi cô còn đang nghi ngờ anh ta, hận anh ta tuyệt tình, thậm chí ngay lúc này cũng cảm thấy Diêu Đằng xa lạ hơn rất nhiều.
Mặc kệ kết quả là gì, cuối cùng Diệu Đằng vẫn nhắm súng về phía cô, anh ta đã vi phạm lời hứa ban đầu của bọn họ, thậm chí chỉ vì bị Thường Hinh Dư nắm được nhược điểm mà phán tội chết cho một người vô tội.
Nếu như không phải Lâm Hi Nhi quay về, đối mặt với sự lựa chọn sống chết thì liệu Diều Đằng có trả lại trong sạch cho Lâm Hi Nhi hay không?
Thế nhưng dù vậy Tự Tĩnh Ngọc cũng không ngờ rằng Diệu Đằng lại tuyệt đối tin tưởng mình như thế.
Hỏi cũng không hỏi, thậm chí thái độ còn trở nên tuyệt tình đến mức khiến cô tin là thật, rõ ràng anh ta có thể cảm nhận được sự chán ghét của cô dành cho anh ta chẳng có nửa phần giả vờ, thế nhưng dưới tình huống như vậy, Diêu Đằng vẫn chọn tin tưởng cổ.
Tư Tĩnh Ngọc cắn môi, cảm thấy trái tim như bị đánh bằng một cây bổng, khiến cô cảm thấy khó chịu.
Một tay cô cầm súng, sắc mặt nghiêm lại.
Sau đó nghe Tô Ngạn Bần hỏi tiếp: “Vì sao lại không?”
Tư Tĩnh Ngọc khẽ hoảng hốt, đúng vậy, vì sao cô không ra tay?
Bởi vì...
Diều Đằng đi đến bên cạnh Thường Hinh Dư, ngồi xổm xuống rồi dùng ngón tay kiểm tra hơi thở của cô ta, sau khi xác định cô ta không còn thở nữa thì mới ngẩng đầu, đường nét cứng rắn của anh ta vào lúc này lại nhuốm chút cảm giác cô đơn. Diều Đằng muốn nói cái gì đó, nhưng thông qua cái chết của Thường Hinh Du thì trong lòng cảm thấy có dự cảm xấu.
Diều Đằng nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc, ánh mắt có chút mong đợi và mê man: “Bởi vì tôi là anh em tốt của cô ấy, cả đời này cô ấy sẽ không ra tay với anh em của mình”
Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy thì buồn bã siết chặt tay.
Có cắn môi, cảm nhận được Thi Cẩm Ngôn đang đi đến gần, lại thấy Tô Ngạn Bân và Lâm Hi Nhi đứng chung một chỗ, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Diều Đằng.
Sau đó cô nói: “Tô Ngạn Bân, Lâm Hi Nhi, tôi có chuyện cần nhờ hai người.”
Tô Ngạn Bân nói: “Chị là ân nhân cứu mạng Lâm Hi Nhi cũng là ân nhân cứu mạng em, có gì chị cứ nói, đừng nhờ vả như vậy, khách khí quá!”
Ánh mắt Tư Tĩnh Ngọc nhìn vào xác của Thường Hinh Dư, nói: “Liệu có thể xin mọi người giấu hết tất cả những gì đã xảy ra ở đây hôm nay không?”
Diêu Đẳng quay phắt lại, nhìn cô một cách khiếp sợ.
Thường Hinh Dư cấu kết với Diêu Đằng, chuyện này ai ai cũng tận mắt trông thấy rồi, Diêu Đằng giết chết Thường Hinh Dư đồng nghĩa với việc những gì anh ta đã làm sẽ bị đưa ra ánh sáng.
Thế nhưng không ngờ đến giờ phút này, việc đầu tiên mà Tư Tĩnh Ngọc nghĩ đến lại là giúp anh giấu giếm.
Đôi mắt Diều Đằng tối sầm.
Tô Ngạn Bân nhìn thoáng qua Diêu Đằng rồi gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Lâm Hi Nhi có vẻ như bị chuyện hôm nay dọa sợ, ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm Thường Hinh Dư, lúc bị Tô Ngạn Bân nhắc nhở mới tỉnh táo lại rồi vội vàng gật đầu.
Tư Tĩnh Ngọc thấy hai người đồng ý mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô đưa di động của mình đưa cho Diêu Đằng: “Ở đây có đoạn ghi âm Thương Hinh Dư nhận tội, bây giờ anh có thể giải thích với bến cảnh sát rồi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...