Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

“Thu nhập của cô mỗi tháng còn chưa đến năm con số, đúng không?”

“Đúng”

“Vì thế, thật ra cô không hài lòng với khoản trợ cấp này của Trương Trác đúng không?”

“Không”

Kiểm sát viên dừng lại một chút, cũng không hỏi kỹ, “Sau khi ly hôn với cô, Trương Trác ung dung với kẻ thứ ba ở bên ngoài, cô lại phải ở Bắc Kinh nuôi con, cô không hài lòng về cuộc sống này đúng không?”

“Không” Lâm Hi Nhi lưỡng lự một giây, nhìn về phía con gái ngồi bên dưới.

“Tôi nghe nói, Trương Trác đã từng mua cho cổ và kẻ thứ ba kia, mỗi người một chuỗi vòng đàn hương, trị giá hơn một nghìn nhân dân tệ. Sau khi ly hôn, cô đã phá hỏng sợi dây đó sao?”

“Đúng”

Kiểm sát viên đột nhiên hỏi nhanh hơn: “Sau khi ly hôn với Trương Trác, cô đã quên anh ta ngay sao?”


“Đúng”

“Cô chưa từng oán hận Trương Trác?”

“... Không phải

“Cô cực kỳ oán hận Trương Trác sao?”

“... Không? “Cô có oán hận Trương Trác đúng không?”

“Đúng”

“Lúc cô phát hiện ra Trương Trác ngoại tình đã oán hận anh ta rồi, nhưng vẫn mong anh ta có thể quay đầu, nên đã đề nghị Trương Trác không đến Lệ Giang công tác nữa, cho anh ta một cơ hội. Nhưng anh ta lại không đồng ý, cô đâm lao phải theo lao nên đành ly hôn với anh ta. Sau khi ly hôn, cô cực kỳ oán hận anh ta và kẻ thứ ba, chỉ hận không thể giết chết bọn họ, đúng không?”

“Không phải!” Lâm Hi Nhi lớn giọng phản kháng, “Tôi đã sớm từ bỏ anh ta, quyết định bắt đầu cuộc sống mới, nên sao lại oán hận bọn họ được? Sao tôi phải giết Trương Trác: Dù gì anh ta cũng là con của ba tôi mà!”

Kiểm sát viên nghiêm nghị quát: “Vì cô đã che giấu thù hận của bản thân rất kỹ! Cô muốn làm một người bao dung nên lúc ly hôn đã chọn cách nhẫn nhịn, không làm ầm lên, để lại ấn tượng tốt cho bạn bè. Nhưng sau đó cô vẫn ba lần bốn lượt chú ý đến cuộc sống của nạn nhân và kẻ thứ ba. Thậm chí hôm nạn nhân tử vong, cô còn gặp bọn họ, còn đánh đập kẻ thứ ba tàn nhẫn! Lâm Hi Nhi, cô còn không chịu thừa nhận cổ oán hận nạn nhân và kẻ thứ ba sao?”


Lời nói của kiểm sát viên cực kỳ sắc bén, khiến Lâm Hi Nhi ngây ra.

“Phản đối!” Bạch Tưởng đứng bật dậy, “Phản đối, kiểm sát viên đang gài bẫy, lợi dụng ngôn từ để công kích thân chủ của tôi!”

Nghe vậy, quan tòa nói với kiểm sát viên: “Nguyên cáo chú ý từ ngữ và giọng điệu”

Kiểm sát viên lập tức gật đầu, “Vâng, thưa quan tòa”

Thái độ của anh ta thay đổi, đột nhiên cười tủm tỉm với Lâm Hi Nhi, “Vậy cô đánh kẻ thứ ba, nhưng thật ra lại không oán giận bọn họ? Thậm chí lúc Trương Trác xin gặp con gái, cô còn đồng ý?”

Lâm Hi Nhi gật đầu.

Kiểm sát viên cũng gật đầu, rồi nói với Lâm Hi Nhi: “Một cô gái tốt như cô thật hiếm gặp. Cô hiền lành như thế, chắc chắn tin vào chuyện quả báo đúng không?”

Lâm Hi Nhi lại gật đầu.

Kiểm sát viên không ép hỏi nữa, “Tôi đã hỏi xong, cảm ơn”

Quan tòa gật đầu, cho Lâm Hi Nhi ngồi xuống.

Sau đó, kiểm sát viên liên ho khan, đi ra khỏi vị trí của mình. Lúc đứng giữa tòa, anh ta ngẩng cao đầu, vẻ mặt tự tin đó khiến ai cũng chú ý tới anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui