Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Nhìn bát hoành thánh đã nguội tanh, Tư Tĩnh Ngọc mím môi, nghiêng đầu đi.
Thấy cô như vậy, ánh mắt Thi Cẩm Ngôn trở nên buồn bã, nhưng vẫn nói: “Em không muốn ăn cũng không sao. Em muốn ăn gì cứ nói với anh, anh sẽ đi mua cho em”
Tư Tĩnh Ngọc không để ý đến anh, chỉ cảm thấy người đàn ông này... trước kia tích chữ như vàng, sao bây giờ lại dong dài thế, có thật vẫn là anh không?
Tư Tĩnh Ngọc không nhịn được liếc anh, chắc không phải người đàn ông này bị ai nhập vào đấy chứ?
Phòng bệnh im ắng, hai người hơi xấu hổ. Tư Tĩnh Ngọc đến cạnh giường Tân Tân, nằm xuống ngủ, mặc kệ anh.
Cô vốn cho rằng tức Bạch Nguyệt một trận, lại có Thi Cẩm Ngôn ở đây thì có lẽ cô sẽ không ngủ được, nào ngờ vừa nhắm mắt, cô đã ngủ thẳng cẳng đến tận sáng hôm sau.
Tình hình của Tân Tân đã chuyển biến tốt nên không nhất thiết phải ở trong viện nữa. Vì thế hôm nay Tư Tĩnh Ngọc làm thủ tục xuất viện rồi đưa thằng bé về nhà họ Tư ở.
Thi Cẩm Ngôn chờ mong nhìn hai người lên xe, rồi mới thở dài đi về.
Cánh cửa sắt của nhà họ Tư không giống cổng bệnh viện, không phải anh muốn vào là vào được.
Nhưng...
Chiều nay là phiên tòa của Lâm Hi Nhi, Tư Tĩnh Ngọc nhất định sẽ đến xem.
*****
Tòa án.
Khoảng hai giờ chiều, Tư Tĩnh Ngọc lái xe đến tòa án định dự thính. Vừa đến, cô đã thấy Tô Ngạn Bân và Trang Nại Nại chờ trước cửa. Thấy Tư Tĩnh Ngọc, hai người liền vẫy tay với cô.
Tư Tĩnh Ngọc đi qua đó. Trang Nại Nại bế Tiểu Viên Viên, lo lắng đi qua đi lại, thấy cô đến thì vội chạy tới: “Chị”
“Ừ, mời luật sư nào thế?”
“Luật sư Bạch Tưởng nổi danh trong giới”
Nghe thấy cái tên này, Tư Tĩnh Ngọc khẽ gật đầu, “Cô ấy rất giỏi, chưa từng thua vụ án nào, mong rằng lần này cũng sẽ thắng?
“Nhưng Bạch Tưởng nói vụ án này rất khó giải quyết”
Tư Tĩnh Ngọc ngây ra, Trang Nại Nại vẫy tay với cô, “Chúng ta vào phòng nghỉ xem, bây giờ bọn họ đang ở đó!”
Lúc này Tô Ngạn Bân liền không nhịn được mà nói, “Chị dâu, mau lên chút, Tiểu Viên Viên nhớ mẹ nó rồi!”
Tư Chỉnh Đình không ở Bắc Kinh nên giao hết mọi việc ở đây cho Tô Ngạn Bân lo liệu.
Bọn họ cùng vào phòng nghỉ, thấy Lâm Hi Nhi mặc áo phạm nhân, đang ngồi bên trong. Đối diện Lâm Hi Nhi là một cô gái mặc đồ đen, dáng vẻ giỏi giang. Cô ấy vấn tóc, vài sợi rũ xuống trước trán.
Cô gái này rất hấp dẫn, lúc không nói chuyện thì hệt như bức tranh thủy mặc vẽ người đẹp cổ điển. Khuôn mặt hình trái xoan xinh đẹp khiến người khác phải nén lòng mà nhìn thêm mấy lần.
Thấy bọn họ, cô ấy nở nụ cười xinh đẹp, ngoại hình trẻ tuổi khiến người ta không đoán được tuổi thật của cô.
Lâm Hi Nhi đứng bật dậy: “Viên Viên!”
Tuy được Diều Đằng đánh tiếng trước nên Lâm Hi Nhi đã từng gặp Viên Viên, nhưng lần này gặp vẫn kích động không thôi.
Bọn họ ngồi xuống, chợt nghe Bạch Tưởng nói: “Tình hình vụ án không ổn lắm”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...