Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Bụng Bạch Nguyệt đau âm ỉ, chất lỏng nóng rực chảy ra bên dưới khiến cô ta sợ hãi, vội nói với tài xế: “Đến bệnh viện, đến bệnh viện!”
Xe bắt đầu lăn bánh, Bạch Nguyệt ngồi trong xe như ngồi trên chảo lửa. Nghĩ đến lời Tư Tĩnh Ngọc nói, cô ta sợ cô sẽ nhúng tay vào khiến bệnh viện phá đứa con của cô ta, bèn lập tức nói với tài xế: “Đến bệnh viện tư nhân!”
Đến bệnh viện, cô ta chạy vào phòng cấp cứu. Bác sĩ khám cho cô ta xong thì lắc đầu: “Khả năng giữ được đứa bé không cao, trước đó cô đã có dấu hiệu sảy thai mà còn không nghỉ ngơi cho tốt, cứ chạy đi chạy lại!”
Nghe thấy thế, Bạch Nguyệt ngây ra, chợt nghĩ đến cuộc điện thoại khó hiểu báo cho cổ địa chỉ bệnh viện của Tân Tân, khiến cô ta không nhịn được mà chạy đến đó, chợt cảm thấy mình đúng là tham bát bỏ mâm!
Cô ta đi tìm Tư Tĩnh Ngọc làm gì?
Cô ta đến chọc tức Tân Tân để làm gì?
Điều cô ta phải làm bây giờ là sinh đứa con của Thi Cẩm Ngôn ra!
“Bác sĩ, bất kể thế nào cũng phải giữ lại được đứa bé này cho tôi, dù phải trả giá đắt!”
“Nhưng nếu cố gắng giữ đứa bé này lại thì chỉ e cô sẽ phải chịu khổ rất nhiều”
Chịu khổ rất nhiều?
Bạch Nguyệt nhìn vết thương trên tay vẫn khó lành vì thời tiết nóng nực, vất vả lắm mới tiêu viêm, bây giờ vẫn đang đau rát. Liệu có thể đau hơn thế này không?
“Tôi không sợ!”
“Cô không sợ nhưng tôi thì không yên tâm. Cô phải nằm viện điều trị, đầu tiên phải đóng tiền cọc đã, nếu không thì bệnh viện chúng tôi không dám khám cho cô.”
Nhìn quần áo của Bạch Nguyệt cũng không giống con cái nhà giàu. Ngày nào cũng nằm viện, ai biết cô ta có trả nổi tiền không?
Bạch Nguyệt lắc đầu, “Tôi biết. Bác sĩ yên tâm, tôi sẽ trả tiền trước!”
Cô ta làm thủ tục nhập viện, đi vào văn phòng của bác sĩ, gọi điện thoại cho mẹ, “Mẹ, mẹ bán nhà đi, rồi đến Bắc Kinh chăm sóc con”
Mẹ Bạch Nguyệt thét lên trong điện thoại: “Cái gì? Bán nhà? Cả đời mẹ chỉ có căn nhà này, sao mà bán được?”
Bạch Nguyệt bực bội hét lên: “Con bảo mẹ bán thì cứ bán đi! Đợi con sinh đứa con này ra rồi chúng ta sẽ có rất nhiều tiền!”
Cúp điện thoại rồi, Bạch Nguyệt không nhịn được mà nghĩ, nếu Thi Cẩm Ngôn không nhận cổ ta, cô ta vẫn sẽ quấy rối bọn họ. Ít nhất cũng phải lấy được một khoản tiền nhờ đứa con này!
***
Tư Tĩnh Ngọc nổi đóa, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ Tân Tân vừa nãy thôi đã thấy khó lòng tha thứ cho Bạch Nguyệt được. Vì thế cô phái người theo dõi Bạch Nguyệt. Nghe báo cáo xong, Tư Tĩnh Ngọc nheo mắt, một lúc sau mới nói: “Tìm mấy người về quê cô ta làm thế này...”
Dặn dò xong, cô gọi một cuộc điện thoại, người nghe chính là viện trưởng bệnh viện tư nhân kia.
“Viện trưởng, tôi muốn nhờ ông giúp tôi một chuyện...”
Có rất ít khi hãm hại người khác, lúc nào cũng thích quang minh chính đại. Nhưng sau khi biết thân phận của Tân Tân, cô cực kỳ oán hận Bạch Nguyệt, vì cô ta đã chạm đến giới hạn cuối cùng của cô rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...