Tư Tĩnh Ngọc không nghe rõ lời anh nói, chỉ nghe được mấy chữ “tha thứ cho anh”.
Cô vừa định nói cô tha thứ cho anh, cô không trách anh, có trách cũng trách bọn họ có duyên không phận. Nhưng còn chưa kịp nói, thì Thi Cẩm Ngôn đã hét lên: “Tĩnh Ngọc, anh, em và Tân Tân, một nhà ba người chúng ta ở bên nhau... Sao em không nói em sinh Tân Tân cho anh...”
Cơ thể Tư Tĩnh Ngọc lập tức cứng đờ, hoàn toàn ngây người!
Anh nói cái gì?
Cô sinh Tân Tân?
Từ lúc nào mà Tân Tần trở thành con của cô rồi?
Lúc Tư Tĩnh Ngọc đang kinh ngạc, Thi Cẩm Ngôn lại tiếp tục: “Tĩnh Ngọc, anh yêu em, em quay lại với anh đi! Tân Tân là con của em, là con của em...”
Tư Tĩnh Ngọc đứng phắt dậy, bởi vì quá kích động nên cô đứng không vững.
Cô nhìn Thị Cẩm Ngôn với ánh mắt không thể tin nổi, “Anh, anh nói cái gì?”
Lúc này, Thi Cẩm Ngôn đang trong cơn mê sảng, làm gì nghe được lời của cô, anh chỉ biết lặp đi lặp lại những lời nói đó.
Cô cầm điện thoại lên, run rẩy gọi cho Tư Chính Đình. Cô biết lúc này đã khuya, không nên gọi điện thoại cho Tư Chính Đình, nhưng cô vẫn muốn biết rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.
Đầu dây bên kia đổ chuông vài tiếng, giọng điệu ngái ngủ của Tư Chính Đình vang lên: “A lô?”
“Chính Đình, là chị”
“Vâng.
“Tân Tân là con của ai?” Giọng điệu của cô run rẩy, thậm chí có chút nức nở.
Tư Chính Đình im lặng một lát, mới đáp: “Chị”
Anh nói xong, mới cảm thấy mình trả lời quá ngắn gọn, nên giải thích thêm: “Tân Tân là đứa con trai mà chị đã khổ sở tìm kiếm nhiều năm. Năm ấy, chị sinh một đứa con ở nước ngoài, bị bọn buôn người bắt cóc, được Bạch Nguyệt cứu, nó tên là Tân Tân”
Tân Tân!
Tân Tân là con trai của cô!
Ngón tay của cô run run, điện thoại tuột khỏi tay rơi xuống đất, vỡ làm hai mảnh.
Tân Tân!
Tân Tân là đứa con trai cố tìm bấy lâu nay?
Con của cô?
Lúc này, đầu óc Tư Tĩnh Ngọc trống rỗng, ngây người đứng trong hành lang.
Đêm đã khuya.
Cuộc sống về đêm ở Lệ Giang đã kết thúc nên trong bệnh viện không có một bóng người.
Cô im lặng đứng đó, nước mắt rơi đầy mặt.
Không phải là cô đang khổ sở, mà là cô đang vui mừng!
Cô quá hưng phấn, cảm giác hạnh phúc ập xuống, khiến cô có chút không chịu nổi.
Trong khoảng thời gian này, may mà cô nghỉ ngơi khá tốt. Nếu không, với cảm xúc kích động lúc này, nhất định sẽ gây ảnh hưởng đến thai nhi.
Nghĩ tới đây, Tư Tĩnh Ngọc vội ôm bụng lại. Nếu Tân Tân là con trai của cô, thì đứa bé trong bụng cô không thể xảy ra chuyện được.
Bởi vì cô cần đứa bé để cứu Tân Tần.
Hơn nữa, cô muốn con cô bình an ra đời.
Mặc dù có cố gắng nói với mình không được kích động, nhưng nước mắt vẫn cứ lăn dài. Cô ngồi lên ghế, bụm mặt lại khóc thành tiếng.
Bóng đêm nặng nề buông xuống.
Hôm nay là một ngày vui vẻ nhất trong mấy năm qua của Tư Tĩnh Ngọc, còn vui hơn cái ngày Thi Cẩm Ngôn nói yêu cô nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...