Tư Tĩnh Ngọc quay đầu lại nhìn.
Lâm Hi Nhi là một gái 9x xinh đẹp, kiên cường hoạt bát, điều kiện gia đình khá tốt. Vì vậy cô luôn nghĩ kẻ thứ ba phá hoại gia đình em ấy là một cô gái rất ưu tú.
Vậy mà lúc này cô phát hiện người đó là một người phụ nữ sắp ba mươi có khuôn mặt bình thường. Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu, có lẽ cô nhận nhầm người rồi.
Mới vừa nghĩ như vậy, chợt nghe tiếp tân hỏi: “Con gái của Lâm Hi Nhi đâu?”
Lâm Hi Nhi?
Tư Tĩnh Ngọc lại dừng bước.
Thường Hinh Dư cười: “Cô ta nuôi, cô ta không nỡ bỏ”
Tiếp tấn chép miệng, có nhân viên khác đi tới chào hai người. Hôm nay ít khách nên cả đám tụ tập lại nói chuyện phiếm đánh bài. Tiếp tân đẩy Thường Hinh Dư, nói: “Cô gọi Trương Trác đến đi. Anh ta vừa ly hôn, tâm trạng không tốt, gọi anh ta đến đây giải sầu”
Thường Hinh Dư cầm điện thoại lên gọi. Một lát sau, Trương Trác tới.
Trương Trác chưa từng gặp Tư Tĩnh Ngọc, cô cũng chưa từng gặp anh ta. Nhưng cô biết mặt anh ta, bởi vì Lâm Hi Nhi từng gửi hình anh ta trong nhóm.
Thấy Trương Trác, cô đã có thể chắc chắn được đây chính là gã đàn ông cặn bã và kẻ thứ ba.
Trương Trác ngồi xuống, có người nói đùa: “Được rồi, đừng cả ngày vác cái khuôn mặt u buồn đó nữa. Chỉ ly hôn thôi mà, đâu phải không thể yêu nữa đâu”
Trương Trác thở dài.
Còn thiếu một tay bài, tiếp tân vẫy tay gọi Tư Tĩnh Ngọc, “Cô Tư, đến đây cho đủ tay?”
Tư Tĩnh Ngọc suy nghĩ một chút, rồi đi tới ngồi xuống.
Sau đó, cô nhìn Thường Hinh Dư, hỏi: “Nghe nói anh ta cũng vừa ly hôn?”
Tiếp tân cứ tưởng rằng Tư Tĩnh Ngọc tìm được đồng cảm, nên chỉ vào Trương Trác, nói: “Đúng vậy, Trương Trác cưới một cô gái 9x nhỏ hơn anh ta năm sáu tuổi. Nghe nói sau khi kết hôn, cô gái đó chỉ biết nhõng nhẽo, lại thêm tuổi tác chênh lệch lớn nên cả hai ngày càng không có tiếng nói chung với nhau”
Chỉ biết nhõng nhẽo?
Tư Tinh Ngọc nhướng mày, nhìn về phía Trương Trác, cười hỏi: “Một cô gái 9x? Xin lỗi vì tôi hơi lắm lời, cô gái đó làm gì?”
Trương Trác nhíu mày không nói gì.
Thường Hinh Dư nói: “Điều kiện gia đình của Trương Trác không tốt lắm nên luôn bận rộn làm nhiều việc. Từ khi mang thai, cô ta nghỉ làm, mà lương của Trương Trác chỉ có sáu nghìn một tháng, không đủ nuôi cô ta”
Tư Tĩnh Ngọc siết tay, cười lạnh, “Ồ, vậy trước đó cô ta làm gì?”
Thường Hinh Dư nghẹn lời, một lát sau mới cười gượng nói: “Cô ta là nhà văn tự do. Có điều, đã hai năm cô ta không có thu nhập rồi, chỉ biết đi du lịch suốt ngày”
Tư Tĩnh Ngọc ngạc nhiên hỏi: “Cô ta không có thu nhập thì lấy đâu ra tiền đi du lịch?”
Thường Hinh Dư ho khan một tiếng, “Lúc làm nhà văn tự do, cũng có chút thu nhập. Hơn nữa, cô ta là con nhà giàu”
Tư Tĩnh Ngọc nhìn Trương Trác, càng thấy khó hiểu, “Trước khi có thai, người ta đã không đi làm rồi, tới lúc có thai anh còn muốn cô ấy đi làm gì nữa?”
Trong chớp mắt, sắc mặt Trương Trác đỏ bừng lên.
Mấy người xung quanh đều nhìn về phía Trương Trác, như vừa hiểu ra chuyện gì đó.
Tiếp tấn nói thẳng: “Đúng vậy, nhà văn tự do làm việc ở nhà cũng được. Cần gì phải đi làm?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...