Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Một câu nói này khiến tất cả mọi người trong phòng nhíu chặt chân mày, tiếp đó nghe được Diêu Đằng chậm rãi kể lại câu chuyện xưa, rồi anh nói: “Tôi đã cho bạn bè làm cảnh sát quốc tế thẩm vấn tên bắt cóc này, người kia nói năm đó có thấy một người phụ nữ Trung Quốc ôm đứa bé của Tư Tĩnh Ngọc đi, còn lí do gã nói dối là vì gã nhớ nhầm người. Tôi dựa theo tình tiết này suy đoán thì đột nhiên nghĩ đến Bạch Nguyệt liền đưa ảnh cô ta cho gã, gã lập tức xác nhận đó là người năm xưa cho nên bây giờ tôi suy đoán, Tĩnh Ngọc mới là mẹ của Tân Tân!”

Thi Cẩm Ngôn nói xong liền ngẩng đầu, thấy vẻ mặt không chút kinh ngạc của những người trong phòng thì hơi sửng sốt rồi chợt nhận ra điều gì đó: “Mọi người... đều biết rồi?”

Tư Chính Đình gật đầu: “Mới biết đêm hôm qua.”

Đinh Mộng Á đứng lên, chỉ vào Diêu Đằng rồi đỏ mắt răn dạy: “Thằng bé này! Tĩnh Ngọc gặp phải chuyện lớn như vậy sao không nói cho mọi người biết? Hai đứa cứ mù quáng tìm như vậy có tìm được không? Rốt cuộc là đứa bé quan trọng hay cái gì quan trọng? Sao lại hồ đồ như thế!”

Tư Chính Đình nghe vậy cũng không nhịn được bèn nói: “Được rồi mẹ, kể cả chị có nói thì chưa chắc chúng ta đã tìm được. Tìm một đứa bé như mò kim dưới đáy biển, đâu dễ dàng như thế. Con cảm thấy gần đây mọi chuyện quá lộn xộn, trực giác cảm thấy không ổn nên mới thử điều tra, coi như là trùng hợp biết được đi.”

Đinh Mộng Á biết mình nổi giận với Diêu Đằng như vậy là không đúng, thế nhưng tâm tình quá kích động khiến bà không khống chế được. Con gái bà sinh một đứa con vậy mà suốt bao năm qua bà không hề hay biết, tin tức này khiến bà không cách nào tha thứ cho bản thân mình vì đã không đủ quan tâm đến cô.


Trang Nại Nại thấy Đinh Mộng Á như vậy chỉ thở dài, sau đó hỏi Diêu Đằng mấu chốt của vấn đề: “Vì sao anh nghi ngờ mà không đi tìm chị, lại nói cho chúng tôi?”

Dứt lời, cả Tư Chính Đình và Đinh Mộng Á đều tỉnh táo lại, nhìn về phía Diêu Đằng.

Anh nhíu mày, cúi đầu nói: “Chiều hôm qua Tĩnh Ngọc với Thi Cẩm Ngôn đã đi lấy giấy ly hôn rồi.”

Một câu nói khiến Đinh Mộng Á cảm giác tim mình thắt lại, đau đớn.

Viền mắt của bà đỏ lên, nhịn không được nói: “Đứa ngốc này! Tại sao không nói cái gì hết thế hả?”

Bà che miệng, nói: “Mau mau nói cho Thi Cẩm Ngôn chuyện này, bảo thẳng bé lăn tới đây ngay cho mẹ!”


Đinh Mộng Á nổi giận đùng đùng ngồi trên ghế sofa, Tư Chính Đình lại ngồi im không cử động, anh nhìn Diêu Đằng, hỏi: “Còn chuyện gì chúng tôi không biết nữa?”

Diêu Đằng nghe vậy liền hít sâu một hơi, nói: “Tám giờ sáng nay, Thi Cẩm Ngôn với Bạch Nguyệt đã đến bệnh viện làm thủ tục thụ tinh nhân tạo, trứng đã được thụ tinh thành công, hai ngày nữa sẽ được ghép vào người Bạch Nguyệt!”

“Cái gì?”

Đinh Mộng Á đứng phắt dậy, hai chân như nhũn ra, đứng không vững nổi nữa.

Tư Chính Đình nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, hơi thở xung quanh như muốn đóng băng tất cả mọi thứ.

Đừng nói đến bọn họ, ngay cả Trang Nại Nại cũng cảm thấy tức đến thở hồng hộc.

Chiều hôm qua mới làm thủ tục ly hôn mà sáng nay đã đi làm thụ tinh nhân tạo!

Thi Cẩm Ngôn sốt ruột đến thế sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui