Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Ánh sáng đèn đường tràn vào văn phòng trên tầng cao nhất, đứng ở đây có thể quan sát được một nửa thành phố Bắc Kinh.
Nhưng vào lúc này, Trang Nại Nại chẳng có tâm trạng mà thưởng thức phong cảnh, toàn bộ đầu óc cũng trì trệ, lưng cô dính sát lên tường, phía trước lại bị Tư Chính Đình đè chặt.
Tư thế Kabe-don này không khiến cô cảm thấy mập mờ chút nào mà chỉ thấy hoảng loạn.
Sao anh lại hỏi chuyện này?
Tuy thắc mắc, nhưng cô vẫn vô thức trả lời: “Em không ghét, sao em lại… A!”
Cô còn chưa dứt lời, người đàn ông đã đột nhiên cúi đầu xuống ngậm lấy môi cô!
Nụ hôn này mang theo chút hàm ý trừng phạt, mạnh mẽ bao phủ toàn bộ môi cô.
Sức anh hơi lớn, khiến Trang Nại Nại đau đến nỗi cau mày.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng chỉ mới hơi dùng sức, anh đã cắn môi cô mạnh hơn.
Mùi máu lan ra trong khoang miệng của Trang Nại Nại, khiến cô muốn khóc thét lên.
Đau chết mất!
Cô không dám giãy giụa nữa, cứ thế mặc kệ cho đối phương muốn làm gì thì làm.
Lúc cô cho rằng mình sẽ ngộp thở vì thiếu không khí, Tư Chính Đình đột nhiên buông cô ra.
Trang Nại Nại thở hổn hển, nhìn người đàn ông trước mặt.
Anh hôm nay uống nhầm thuốc à?
Cô đang tự hỏi như vậy, giọng nói trầm thấp của Tư Chính Đình lại vang lên lần nữa: “Trang Nại Nại, tại sao em không thích mẹ anh?”
Trang Nại Nại không nhìn vào ánh mắt thâm trầm của đối phương nói luôn: “Em đâu có… A!”
Có thế nào cô cũng không ngờ rằng vừa mới mở miệng thì lại bị hôn!
Tư Chính Đình cũng không biết diễn tả cảm xúc lúc này của mình là gì. Lúc nhìn cô giả mù sa mưa nói không phải, cơn giận lại xông lên đầu khiến anh không hề nghĩ gì đã làm như vậy.
Anh có một cơn xúc động rằng, nếu hôm nay Trang Nại Nại không nói thật thì sẽ hôn chết cô!
Nụ hôn lần này càng dữ dội hơn lần trước, cũng càng kịch liệt hơn, làm môi Trang Nại Nại đau đớn, càng khiến cô cảm thấy không khí trong miệng đều bị hút đi hết.
Mãi lâu sau, cuối cùng anh cũng buông cô ra.
Cả người Trang Nại Nại nhũn ra, tay chân phát run lên, nếu không được anh nắm chặt cánh tay, thì e là cô đã xụi lơ xuống đất rồi.
Lúc này, giọng nói kìm nén hơn của anh lại vang lên: “Tại sao em không thích mẹ anh?”
Tại sao cô không thích mẹ anh?
Đôi tay đang rũ xuống bên người của Trang Nại Nại siết chặt lại.
Cô rất muốn lớn tiếng nói cho anh biết mẹ anh đã làm gì vào năm năm trước, nhưng ngẩng đầu lên, trông thấy khuôn mặt lành lạnh của anh, lời Đinh Mộng Á từng nói bỗng vang lên trong đầu cô.
Cô bỗng cảm thấy lòng đầy đắng chát.
Đinh Mộng Á nói đúng, nếu bây giờ nói toạc chuyện này ra, người đau đớn không chỉ có mình Tư Chính Đình mà còn cả cô.
Có lẽ mối quan hệ vừa dịu đi của họ sẽ bị đóng băng lần nữa.
Trang Nại Nại lấy lại tỉnh táo, cố gắng khiến mình nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Anh đang nói gì thế, sao em lại không thích mẹ anh được?”
Đôi mắt sâu thẳm của Tư Chính Đình nheo lại, trong đó hiện lên vẻ chua chát.
Tuy cô nhất định không thừa nhận, nhưng dáng vẻ kia đã khiến anh hiểu được.
Thì ra, giữa cô và Mrs Đinh thật sự có chuyện mà anh không biết.
Tư Chính Đình cảm thấy mình như một tên ngốc, ngay cả khi cô đã từng vứt bỏ anh mà anh vẫn có thể bỏ qua, chủ động nói bắt đầu một lần nữa. Vốn cho rằng bọn họ thật sự có thể thẳng thắn chân thành với nhau, nhưng bây giờ anh lại nhận ra, tất cả cũng chỉ là anh đơn phương tự nguyện mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...