Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Bạch Nguyệt hoảng sợ, không biết Thi Cẩm Ngôn có chứng cứ thật hay không.
Lúc đó, dù cô ta có tâm kế nhưng lại không có thực lực kinh tế để hủy hết dấu vết.
Có điều…
Chuyện đã sáu năm rồi, Thi Cẩm Ngôn sẽ có chứng cứ gì?
Bạch Nguyệt cắn môi, tự an ủi mình đừng hoảng hốt, nhất định là Thi Cẩm Ngôn đang lừa cô ta. Đối với người không quan trọng, người đàn ông này rất độc ác. Anh nhiều lần nhường nhịn cô ta bởi vì cô ta là mẹ của Tân Tân.
Cô ta hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân có thêm khí thế, “Anh có chứng cứ gì?”
Thi Cẩm Ngôn gật đầu với phục vụ đang đứng trong phòng, phục vụ liền đi ra ngoài.
Thấy cảnh này, Bạch Nguyệt liền biết lần họp lớp này là do anh sắp xếp.
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ tò mò.
Một lát sau, phục vụ mở cửa ra, quản lý cung kính đi tới trước mặt Thi Cẩm Ngôn, khom lưng chào: “Ngài Thi.”
Thi Cẩm Ngôn gật đầu, hỏi: “Mang đồ tới hết chưa?”
Quản lý đáp: “Mang tới rồi.”
Sau đó, quản lý đặt laptop trước mặt Thi Cẩm Ngôn, anh đưa cho Trương Đại Hống xem, “Đây là video giám sát trong khách sạn ngày hôm đó.”
Muốn thuê phòng thì phải có giấy chứng minh, Trương Đại Hống nhìn thoáng qua, phát hiện giấy chứng minh dùng để thuê phòng là của Bạch Nguyệt.
Trương Đại Hống nhìn về phía Bạch Nguyệt với ánh mắt không thể tin nổi, “Vì sao phòng Tĩnh Ngọc và Cẩm Ngôn ở hôm đó lại dùng giấy chứng minh của cậu đăng ký?”
Lúc nghe Thi Cẩm Ngôn nói có video giám sát, Bạch Nguyệt đã rất khiếp sợ. Lúc này cô ta cắn môi, mở to mắt nói mò: “Không thể nào! Thi Cẩm Ngôn, sao anh lại có video giám sát của khách sạn?”
Sau đó, cô ta nhìn quản lý, lớn tiếng quát lên: “Thông tin của khách là bí mật, anh lấy ra là phạm luật! Có phải Thi Cẩm Ngôn cho anh tiền để anh sửa lại những thứ này không? Vì hãm hại tôi mà mấy người dám dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào như thế à?”
Bạch Nguyệt nói cũng có lý, mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Thi Cẩm Ngôn. Bọn họ đã qua cái tuổi ngây thơ, cũng đã lăn lộn nhiều trong xã hội nên sẽ không tin lời nói phiến diện của một bên.
Thi Cẩm Ngôn thản nhiên như thường ngồi ở đó, quản lý tiếp tục nói: “Đương nhiên là chúng tôi sẽ không lấy thông tin của khách hàng cho người khác xem, trừ khi có cảnh sát đến điều tra. Không thể cho người bên ngoài xem nhưng có thể cho người trong khách sạn xem.”
Bạch Nguyệt kinh ngạc: “Anh có ý gì?”
Quản lý cười cười, “Ông chủ khách sạn muốn xem, đương nhiên chúng tôi phải cho xem rồi.”
Bạch Nguyệt cười nhạt, “Ở đây làm gì có…”
Nói tới đây, cô ta chợt dừng lại, nhìn về phía Thi Cẩm Ngôn.
Ông chủ bây giờ của khách sạn là Thi Cẩm Ngôn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...