Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, khuôn mặt Tư Tĩnh Ngọc có chút nặng nề, “Cẩm Ngôn, hôm trước… em đã đánh Bạch Nguyệt.”
Cô kể ngắn gọn lại chuyện đêm hôm trước rồi hỏi anh: “Anh nói xem, Bạch Nguyệt có tức giận không?”
“Không sao.” Thi Cẩm Ngôn cắt ngang lời cô, sau đó xoa đầu cô, “Anh không định đi tìm cô ta, đợi hết cách rồi nói tiếp.”
Anh nhìn về phía phòng bệnh của Tân Tân, “Anh đi thử máu tủy của ba mẹ trước đã, nếu không thích hợp… thì sẽ đi gặp cô ta.”
Trước đây, anh không biết bộ mặt thật của Bạch Nguyệt. Bây giờ anh đã biết rồi, đương nhiên là anh không muốn có bất cứ liên quan gì đến cô ta nữa.
Bảo cô ta hiến tủy cho Tân Tân? Anh sợ cô ta sẽ nhân cơ hội này đưa ra điều kiện nuôi Tân Tân. Rồi sau đó bọn họ sẽ khó thoát khỏi cô ta hơn nữa.
Nghe anh nói như thế, Tư Tĩnh Ngọc gật đầu.
Thi Cẩm Ngôn không nói cho ba mẹ Thi biết chuyện Tân Tân bị bệnh nên anh phải lừa hai người lấy máu tủy. Nhìn ba Thi rên đau đớn, mẹ Thi hỏi Thi Cẩm Ngôn: “Sao kiểm tra sức khỏe lần này lạ thế? Lấy máu cũng đau như vậy sao?”
Thi Cẩm Ngôn nói dối: “Đây là kiểm tra sức khỏe đặc biệt. Ba mẹ đều lớn tuổi rồi, cần kiểm tra kỹ để xem có bệnh gì không. Mẹ, con đi trước đây.”
Mẹ Thi gọi anh lại, “Con bận gì bận suốt thế? Ba con bệnh nằm viện mà không lúc nào thấy con ở lại bệnh viện chăm sóc ba con cả.”
Chăm sóc ba Thi mấy ngày liên tục khiến mẹ Thi hơi mệt mỏi nên bà có chút oán giận.
Thi Cẩm Ngôn rũ mắt xuống, “Trong công ty có chuyện, mẹ, con…”
Thấy vành mắt đen của Thi Cẩm Ngôn, mẹ Thi thở dài, “Được rồi, còn Tĩnh Ngọc nữa, sao con bé không đến thăm ba con?” Bà nhỏ giọng oán giận: “Dù sao cũng là ba chồng của nó, vậy mà nói không thăm là không thăm, ngay cả mặt mũi cũng không thấy đâu.”
Thi Cẩm Ngôn nhíu mày, “Mẹ, Tĩnh Ngọc bận công việc.”
Mẹ Thi bĩu môi, thở dài.
Lấy máu tủy của bọn họ đến bệnh viện của Tân Tân làm xét nghiệm, ngày hôm sau bác sĩ lại lắc đầu.
Thi Cẩm Ngôn thất vọng, mím chặt môi, nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc. Lúc này Tư Tĩnh Ngọc không thể diễn tả được tâm trạng của mình nữa rồi. Trước đây cô vẫn luôn cảm thấy mẹ nói không đúng, cô và Cẩm Ngôn ở bên nhau thì có liên quan gì đến Bạch Nguyệt?
Nhưng bây giờ thì cô đã hiểu: Tân Tân là con trai của Bạch Nguyệt, Tân Tân là cản trở giữa cô và Cẩm Ngôn, điều này vĩnh viễn không thể vứt bỏ.
Cô không thể ngăn cản Thi Cẩm Ngôn đi tìm Bạch Nguyệt, cô không có tư cách, cũng không có quyền làm như thế.
Tư Tĩnh Ngọc gật đầu với Thi Cẩm Ngôn, cố gắng đè nén khó chịu trong lòng. Vì Tân Tân, cô chịu đựng một chút cũng không sao.
***
Bạch Nguyệt đang nhìn khuôn mặt cô ta trong gương, máu bầm còn chưa tan hết, từng mảng ứ đọng vô cùng thê thảm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...