Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Hai người lặng lẽ đẩy cửa nhà, vào nhà rồi còn phải đi lên phòng.
“Tách”
Có người bật đèn phòng khác, biệt thự sáng trưng trong nháy mắt.
Tư Tĩnh Ngọc: “...”
Tư Tĩnh Ngọc quay đầu lại thì thấy Ms. Đinh mặc bộ đồ ngủ tơ tằm đứng cạnh công tắc đèn, khi nhìn thấy Tân Tân đang đứng sau lưng Tư Tĩnh Ngọc, bà liền nhíu mày.
Tư Tĩnh Ngọc cười xấu hổ, sau đó đứng thẳng người nói: “Mẹ!”
Tân Tân đảo mắt, lập tức ngọt miệng: “Bà ngoại!”
Đinh Mộng Á cười khẩy: “Bà không phải bà ngoại của cháu, đừng gọi linh tinh!”
Tư Tĩnh Ngọc: “Mẹ!”
Đinh Mộng Á hừ lạnh: “Con làm cái gì đây? Nửa đêm còn dẫn theo... đứa bé này về đây? Lớn tướng như thế mà buổi tối còn không ngủ, chạy linh tinh cái gì? Biết mấy giờ rồi không?”
Tư Tĩnh Ngọc mừng vì mẹ cô không mắng Tân Tân, cho nên lời đến đầu môi lại nuốt ngược vào.
Vì vậy cô chỉ nói qua tình hình hiện tại của nhà họ Thi.
Đinh Mộng Á nghe ba Thi nằm viện liền nói: “Bệnh viện nào? Phòng bệnh nào? Ngày mai mẹ với chú Lý qua thăm ông ấy!”
Sau đó bà lại nghe Tư Tĩnh Ngọc kể chuyện Bạch Nguyệt làm loạn nhà họ Thi liền cười lạnh: “Con lo cái chuyện vớ vẩn gì đâu! Cô ta muốn con thì cứ đưa cho cô ta đi! Người ta là mẹ con với nhau, con chia cắt hai người như thế rồi gánh cái danh ác độc làm gì?”
Tư Tĩnh Ngọc quay đầy nhìn Tân Tân rồi cười xấu hổ, sau đó nhìn Đinh Mộng Á: “Mẹ, trước mặt trẻ con, mẹ chú ý lời nói một chút!”
Đinh Mộng Á hừ lạnh, lúc này mới quan sát đứa bé kia.
Mặt mũi không khác Thi Cẩm Ngôn là bao, chẳng trách con gái ngốc của bà lại đối xử với thằng bé này tốt như thế, bộ dạng đúng là đáng yêu thật, chỉ tiếc đây là một mầm họa.
Đinh Mộng Á thở dài: “Con lên phòng ngủ đi, muộn thế rồi còn chạy đi chạy lại làm gì? Cho... nó ở đây một đêm.”
Bà nói rồi xoay người bỏ đi.
Tư Tĩnh Ngọc thở phào một hơi, nháy mắt với Tân Tân rồi cùng nhau lên lầu.
Đêm nay, Tân Tân ngủ cùng với Tư Tĩnh Ngọc.
Không biết vì sao khi lắng nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của bé con bên cạnh, Tư Tĩnh Ngọc đột nhiên nghĩ nếu như Tân Tân là đứa bé đã mất tích của cô thì tốt biết bao nhiêu!
Nửa đêm Tân Tân mơ thấy cái gì đó mà bật khóc, Tư Tĩnh Ngọc đành ôm lấy thằng bé vào lòng ngủ tiếp.
Ngày hôm sau, cả Tư Tĩnh Ngọc lẫn Tân Tân đều ngủ tới lúc mặt trời lên cao. Khi hai người họ rời giường, dưới lầu thoảng thoảng mùi thức ăn thơm phức.
Tân Tân đói đến mức nuốt nước bọt, Tư Tĩnh Ngọc dẫn bé xuống lầu, bảo người giúp việc lấy cơm cho nó rồi mới quay lên rửa mặt.
Đến khi cô làm vệ sinh cá nhân xong, xuống lầu liền nghe thấy tiếng chất vấn của mẹ mình.
Đinh Mộng Á: “Mẹ cháu không phải là người tốt, cháu biết chứ?”
Tân Tân: “... Không ạ.”
“Hừ, về sau sống với cô thì phải biết cảm ơn, nhớ chưa?”
Tân Tân: “Cháu thích cô nhất ạ!”
“Hừ, dẻo mồm, hy vọng trong lòng cháu cũng nghĩ như vậy!”
“Bà ngoại, cháu biết mà, cháu sẽ đối xử với cô thật tốt ạ!”
“Bà đã nói bà không phải bà ngoại của cháu rồi! Đừng có gọi bà ngoại nữa!”
“Cháu biết rồi thưa bà ngoại! Về sau cháu không gọi bà ngoại là bà ngoại nữa ạ! Bà ngoại đừng nóng giận!”
Đinh Mộng Á: “...”
Tư Tĩnh Ngọc xuống lầu, định nói cái gì đó lại nghe thấy Tân Tân nói: “Bà ngoại, cháu... cháu thấy hơi chóng mặt...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...