Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Bé Nháo và Bé Lười rất thông minh nhưng cũng vô cùng bướng bỉnh, bảo mẫu trong nhà còn có cảm giác không đấu lại trí thông minh của tụi nhỏ.
Bé Nháo nghe như vậy liền nói: “Ba cho con tiền đi!”
Tư Chính Đình: “...”
Thằng nhỏ này muốn đòi phí bịt miệng sao?
Tư Chính Đình đen mặt, nhìn con trai rồi nói: “Con đang uy hiếp ba đấy à?”
Giọng điệu nghiêm khắc lộ ra vẻ oán thầm khiến Bé Nháo sợ đến rụt cổ.
Bé Lười cười hì hì, nó và Bé Nháo ngoại trừ một nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt để phân biệt ra thì tất cả mọi thứ đều giống y hệt.
Thế nhưng hai đứa có tính cách rất khác nhau, từ nhỏ Bé Nháo đã có phong phạm của tổng tài bá đạo, kháu khỉnh, còn Bé Lười mang đến cho mọi người cảm giác ngoan ngoãn như gió xuân thổi ngang qua, nhưng mà cho dù có là vậy cũng không ai cho rằng thằng bé này dễ bắt nạt.
Bé Lười cười nói: “Ba ơi, ý của Bé Nháo là ba cho tụi con tiền để tụi con mua kem cho ba ăn hạ sốt!”
Lời này thì Tư Chính Đình nghe lọt tai. Anh hừ lạnh một tiếng rồi chỉ cái áo treo cách đó không xa.
Tư Chính Đình nằm trên giường nhìn con trai nhanh nhẹn móc ví của anh ra, sau đó Bé Lười nhanh tay móc lấy ba trăm đồng.
Tư Chính Đình đanh mặt hỏi: “Mua kem gì mà cần ba trăm?”
Bé Lười tỏ vẻ đương nhiên nói: “Ba, con với Bé Nháo chỉ cần một trăm thôi, nhưng mà ba phải ăn loại đắt nhất, ngon nhất!”
Nhìn xem...
Rõ ràng là muốn giữ tiền riêng nhưng thằng nhóc này lại có thể nói hùng hồn như vậy. Có chút cảm giác da mặt dày giống Trang Nại Nại.
Tư Chính Đình phất tay, hai đứa nhóc lập tức vui vẻ hẳn lên.
Vừa mới cất ví đi xong thì đột nhiên cửa bị đẩy ra, Tư Chính Đình lập tức nằm xuống.
Trang Nại Nại bước vào thấy hai bé con đang ở này liền cười, nói: “Ba của các con bệnh, đừng ở trong này nữa.”
Tư Chính Đình vừa mới nghĩ vợ là tốt nhất, cô sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh đây mà thì lại nghe được cô nói tiếp: “Sức miễn dịch của trẻ con rất yếu, các con ở đây lỡ bị lây thì phải làm sao?”
Tư Chính Đình: “...”
Trong lòng Trang Nại Nại, Bé Lười xếp thứ nhất, Bé Nháo đứng thứ hai, mẹ Trang đứng thứ ba, Tiêu Khải thứ tư còn anh ở thứ năm, đôi khi còn bị người khác cướp mất.
Đây mới là nguyên nhân chính mà Tư Chính Đình giả bệnh.
Hết cách, nếu mà anh không gây chút chuyện thì hoàn toàn vô hình trong mắt vợ mình.
Tư Chính Đình ho khan một tiếng định thu hút sự chú ý của Trang Nại Nại, lại thấy cô nhanh chóng ôm hai đứa bé lên: “Mau đi ra đi! Ba các con ho một cái như thế thì không khí trong này nhiễm bao nhiêu virut rồi chứ?”
Sắc mặt của Tư Chính Đình từ đen chuyển qua xanh, sau đó là tái mét...
Mãi đến khi hai đứa bé rời đi rồi Trang Nại Nại mới quay lại, bưng bát cháo nóng tới: “Nào, Tư Chính Đình, há miệng để em đút cho anh.”
Tiếp đến cô thấy cái chăn đã bị kéo xuống thì đặt bát sang một bên: “Sao anh lại đạp chăn ra rồi? Mau đắp vào đi.”
Tư Chính Đình:... Anh nóng sắp chết rồi đây này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...