Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Lúc đó, anh mượn rượu giả điên, nắm chặt tay cô, gọi tên cô, làm cô vô cùng xấu hổ. Cô chăm sóc anh cả đêm, đến khi trời gần sáng, Bạch Nguyệt gọi điện thoại hỏi cô đang ở đâu. Cô chột dạ nói số phòng cho Bạch Nguyệt biết, sau đó trốn đi.

Thì ra, đêm đó Bạch Nguyệt đến khách sạn, rồi xảy ra quan hệ với Thi Cẩm Ngôn?

Cô xem như là bà mai của bọn họ rồi!

Nghĩ tới đây, Tư Tĩnh Ngọc không nhịn được cười giễu, sau đó lắc đầu, không muốn suy nghĩ lung tung nữa.

Cô vốn là một người có tính sạch sẽ, dù là trong tình cảm hay là thân thể. Thi Cẩm Ngôn từng yêu Bạch Nguyệt, Thi Cẩm Ngôn từng quan hệ với Bạch Nguyệt. Nói đến cùng thì cô vẫn để ý những chuyện này.

Nhưng mà những chuyện này có quan trọng không?

Không quan trọng!

Chỉ cần bọn họ ở bên nhau, tất cả đều không còn quan trọng nữa.


Tư Tĩnh Ngọc ngẩng đầu lên, nói: “Anh đừng nói nữa, tìm xem có đường ra hay không trước đi.”

Thi Cẩm Ngôn gật đầu.

Hai người sờ bốn phía, bởi vì ở lâu trong bóng tối nên đôi mắt đã thích ứng, có thể thấy được một vài đường nét. Hang động này ngấm nước quanh năm nên vách động vô cùng trơn nhẵn, không có chỗ nào có thể đặt chân để leo lên. Tảng đá dưới đất cũng không đủ cao để leo lên trên. Lúc này gió thổi rất mạnh, dù có hét to thế nào thì bên trên cũng sẽ không nghe thấy. Xem ra bọn họ thật sự bị nhốt ở dưới này rồi.

Mực nước đang dần tăng lên, ngập mắt cá chân. Nước biển lạnh băng như muốn đông cứng xương cốt hai người. Nếu bị nước biển này bao phủ, đừng nói không biết bơi, dù có biết bơi thì cũng không đợi được mực nước dâng tới đỉnh động đã bị lạnh chết rồi.

Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày, cuối cùng cũng thấy căng thẳng hẳn lên.

Hai người tiếp tục thở dài, sau đó đứng lên tảng đá.

Mực nước tiếp tục tăng lên.


Thi Cẩm Ngôn ôm Tư Tĩnh Ngọc, thở dài, “Tĩnh Ngọc, anh xin lỗi!”

Anh chỉ muốn tranh thủ thời gian bày tỏ, nào ngờ lại gặp nguy hiểm tới tính mạng thế này.

Anh thật vô dụng!

Tư Tĩnh Ngọc mím môi, nói sang chuyện khác: “Sao anh chuyển gần hết cổ phần công ty cho em thế?”

Thi Cẩm Ngôn hơi sững sờ, rồi cười nói: “Nó vốn là của em.”

Vì cô, anh mới thành lập công ty!

“Cẩm Ngôn, anh yêu em từ khi nào?”

Thi Cẩm Ngôn vừa định trả lời, Tư Tĩnh Ngọc đã nói tiếp: “Sau khi kết hôn, tình cảm của chúng ta không quá mặn nồng nhưng cũng rất ấm áp. Em nhớ có một ngày sau khi ngủ dậy, anh đột nhiên thay đổi thái độ, cuộc hôn nhân của chúng ta bắt đầu rơi vào chiến tranh lạnh từ khi đó. Cẩm Ngôn, anh còn nhớ những lời mình nói lúc đó không? Sao anh lại nói với em như vậy?”

Sao anh lại nói với em như vậy?

Thi Cẩm Ngôn vừa định giải thích, trên đỉnh đầu đột nhiên có tiếng nói chuyện truyền tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui