Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Đời này anh kiếm tiền cũng chỉ vì một người, bây giờ cô đã về rồi, làm sao anh có thể không cho cô một gia đình được?
Anh cầm chiếc nhẫn mua năm đó, sải bước đi về phía cô.
Những năm qua lăn lộn đã khiến anh cởi bỏ đi những ngây ngô năm xưa, khiến anh trở nên cẩn trọng lại lão luyện, sự cố gắng suốt bao năm cũng khiến anh từ từ trưởng thành, giống như không một điều gì có thể khiến anh kích động hay hưng phấn nữa.
Thế nhưng vào giờ khắc này, anh lại không kìm được trái tim đang đập rộn của mình.
Thi Cẩm Ngôn sải bước đi đến trước mặt Tư Tĩnh Ngọc, nhìn gương mặt gầy gò của cô, nhìn ánh mắt có chút rời rạc như đã đánh mất thứ gì đó, nhìn thấy cô, trong đôi mắt anh cuối cùng cũng lộ ra một tia sáng.
Anh nở nụ cười rồi đem những lời giấu tận sâu trong trái tim trong suốt sáu năm qua nói ra miệng: “Tĩnh Ngọc, chúng ta kết hôn đi.”
Lời của anh khiến cô sững sờ.
Cô nhìn anh, sau đó cười, nói: “Được.”
Thi Cẩm Ngôn cho rằng từ nay về sau cuộc sống hôn nhân của họ sẽ hạnh phúc, anh cố gắng để gia đình này trở nên ấm áp. Mối quan hệ giữa họ cũng dần trở nên hòa hợp hơn, thậm chí anh còn mơ hồ cảm thấy Tĩnh Ngọc cũng có tình cảm với mình, nếu như không phải vì chuyện kia thì cả đời này anh cũng không phát hiện thì ra cô lại ghét anh đến như vậy.
Đêm tối an tĩnh khiến người ta cảm thấy cô đơn.
Thi Cẩm Ngôn tỉnh lại khỏi dòng kí ức, anh rũ mắt xuống, nghĩ đến chuyện kia khiến trái tim anh co thắt đến đau đớn.
Anh bình tĩnh nhìn Tư Tĩnh Ngọc đang nằm trên giường, cô ôm cánh tay của anh không buông, dù là trong mơ cũng nhíu chặt chân mày.
Anh nhớ khi mối quan hệ của họ rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh, cô từng hỏi anh rằng vì sao năm đó anh lại kết hôn với cô?
Anh không trả lời.
Nhưng mà lúc này anh lại muốn nói với cô rằng: Bởi vì anh yêu em!
Bởi vì yêu cho nên dù biết rõ năm đó có thể là âm mưu của người khác nhưng vẫn bước vào.
Bởi vì yêu cho nên mới ích kỷ như vậy một lần, ràng buộc họ lại với nhau.
Bởi vì yêu cho nên suốt bao năm qua, dù biết rõ cô không yêu mình những vẫn cố chấp một mình níu giữ cuộc hôn nhân này.
Cho tới bây giờ Thi Cẩm Ngôn cũng không biết tình yêu của anh đối với cô lại là gông xiềng nặng nề với cô như vậy, sẽ khiến cô khóc nức nở như thế.
Đột nhiên anh lại nhớ tới câu nói mà Tư Tĩnh Ngọc đã nói trong vườn hoa kia.
Cô nói, thà rằng không hề quen biết anh...
Trái tim của anh bỗng nhiên đau thắt lại.
Anh nhìn cô một hồi rồi nhịn không được cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
“Xin lỗi, anh yêu em!”
Anh nhẹ nhàng kề sát tai cô, cảm nhận được sự ấm áp của cô, cảm nhận được bầu trời bên ngoài dần sáng lên. Thế rồi anh đứng lên, nhìn cô rồi xoay người rời đi.
Thi Cẩm Ngôn ra khỏi biệt thự vừa vặn là lúc tia sáng đầu tiên ló dạng, anh ngẩng đầu, một giọt nước mắt trượt khẽ qua gò má rồi rơi xuống, đập vào những cánh hoa.
Thi Cẩm Ngôn rút di động rồi run rẩy mở khóa, tìm mục nhắn tin. Anh nhìn điện thoại rất lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí để làm một quyết định. Tay chân của anh gần như nhũn ra khi gửi tin nhắn đó cho cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...