Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Thi Cẩm Ngôn híp mắt lại, “Ý là tôi và cô không có bất cứ khả năng nào, cô nên bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi!”
Dứt lời, anh đón một chiếc taxi, “Cô đi đi!”
Nước mắt của Bạch Nguyệt tràn ra, “Thi Cẩm Ngôn, anh sẽ phải hối hận!”
Thi Cẩm Ngôn không hề quan tâm đến cô ta, anh xoay người đi vào tiểu khu. Vừa vào đến cổng thì thấy Diêu Đằng đi từ trong ra. Trong bốn năm đại học, những lúc hai người cùng xuất hiện đều có liên quan đến Tư Tĩnh Ngọc. Diêu Đằng gật đầu với anh, sau đó lái xe đi. Chỉ còn lại một mình Thi Cẩm Ngôn đứng trong tiểu khu, ngẩng đầu nhìn căn phòng đã tắt đèn ở tầng 18.
Cô ở ngay đây, nhưng anh lại không thể chạm tới được. Giống như thời đại học, bộ quần áo rẻ tiền nhất trên người cô cũng bằng với tiền sinh hoạt mấy tháng của anh. Hoàn cảnh gia đình chênh lệch khiến anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô.
Thi Cẩm Ngôn mím môi cúi đầu, chậm rãi đi vào thang máy, lên tầng 18. Bên ngoài cánh cửa, anh không dám gõ cửa mà chỉ lẳng lặng đứng đó. Bên trong cánh cửa, Tư Tĩnh Ngọc đang ngồi xổm ngay đó. Hai người bọn họ chỉ cách nhau một cách cửa, lại giống như cách nhau trăm sông nghìn núi. Thời gian như dừng lại. Thi Cẩm Ngôn đứng bên ngoài, cầu nguyện giây phút này cứ mãi như thế.
***
Ngày hôm sau, Tư Tĩnh Ngọc không đi làm mà ở nhà cả ngày.
Năm giờ chiều, có người gõ cửa.
Tư Tĩnh Ngọc nhìn qua mắt mèo, không thấy ai ở bên ngoài. Cô xoay người đi vào, tiếng gõ cửa lại vang lên. Cô đi ra mở cửa, thấy một vóc người nhỏ nhắn đứng bên ngoài.
Tư Tĩnh Ngọc ngạc nhiên: “Tân Tân?”
Tân Tân gật đầu, hai mắt phát sáng, “Cô, con đến ăn mì!”
Tư Tĩnh Ngọc: “!!!”
Tân Tân hồn nhiên không thấy sự bối rối của Tư Tĩnh Ngọc, thằng bé ngoan ngoãn đi vào ngồi lên sofa, “Cô mở tivi nhanh đi, kênh thiếu nhi sắp đến phim Tôn Ngộ Không rồi. Mở nhanh đi cô, rồi đi nấu cơm cho con ăn với!”
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Căn phòng vốn trống trải giờ có thêm một thằng bé khiến cô bỗng nhiên cảm thấy an bình. Cô nhìn chằm chằm Tân Tân, hỏi: “Sao con đến đây được?”
Tân Tân nhìn bàn trà, nói: “Con nhờ cô giáo đưa tới.”
Tư Tĩnh Ngọc sửng sốt, Tân Tân tiếp tục: “Hôm nay ba sẽ đến đón con, nhưng ba nói đến chín giờ mới có thể tới được nên để con đến nhà cô ăn mì. Con vẫn chưa ăn bữa chiều vì con muốn để dành bụng ăn mì của cô nấu. Cô, nấm kim châm hôm qua rất ngon, cô cho con nhiều một chút nhé.”
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Tư Tĩnh Ngọc yên lặng đi vào phòng bếp, sau đó nói với ra ngoài, “Sau này không được tới đây nữa!”
“Tại sao ạ?”
“Không tại sao cả!”
“Có phải cô không thích con không?”
Tư Tĩnh Ngọc đang thái rau, nghe thằng bé hỏi vậy thì nghiêng người nhìn ra phòng khách, thấy nó mở đôi mắt to tròn nhìn mình, cô chợt thấy mềm lòng.
Tư Tĩnh Ngọc quay đầu, tiếp tục thái rau, “Mẹ con không thích cô. Nếu thấy con tới đây thì mẹ con sẽ không vui đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...