Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Có thể không ly hôn không?
Tư Tĩnh Ngọc nhìn anh chằm chằm, chỉ cảm thấy buồn cười.
Hai năm qua cô lẻ loi một mình, bên cạnh anh thì có con trai, còn có một cái nốt ruồi đỏ giấu trong lòng.
Có thể đừng ly hôn không, rốt cuộc anh lấy mặt mũi đâu ra để nói những lời này?
Cô mím chặt môi, nói: “Vì sao?”
Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy bản thân mình thật ti tiện, đã đến lúc này rồi mà vẫn muốn nghe một lý do.
“Tĩnh Ngọc, anh yêu em!”
Tĩnh Ngọc, anh yêu em.
Cái mà cô chờ suốt bao nhiêu năm như vậy, nhưng khi thật sự đạt được nó thì cô lại ngây người.
Anh yêu cô...
Một câu “anh yêu em” muộn màng này để cô hao phí khoảng thời gian tám năm!
Tư Tĩnh Ngọc nhìn anh chằm chằm, muốn thông qua đó để nhìn xem câu nói vừa rồi là thật hay giả.
Đôi mắt đen của anh vẫn lạnh nhạt không có bất kì cảm xúc nào như trước, cuộc hôn nhân suốt nhiều năm dường như mãi mãi chỉ một màu như vậy.
Tư Tĩnh Ngọc cười khổ, sao cô lại ngu đến mức đi tin những lời này chứ?
Cô cúi đầu, nói: “Vậy thì Tân Tân phải làm sao đây? Bạch Nguyệt phải làm sao đây?”
Thi Cẩm Ngôn nhíu mày, anh nhìn cô nhưng lại không nói nên lời.
Mấy năm nay, nếu anh thật sự có thể có cách nào cho bọn họ thì anh cũng không phải chờ tới bây giời mới đến cứu vãn chuyện này. Anh biết mình không có tư cách, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng.
Thế nhưng khi nhìn thấy sự giễu cợt của cô thì trái tim của anh đã chết rồi.
Đúng vậy, liệu có phải cô cảm thấy tình yêu của anh quá rẻ mạt? Có phải cô cảm thấy tình yêu của anh là giả tạo? Thậm chí liệu cô có cảm thấy anh còn chẳng có tư cách mà yêu cô?
Nhưng hết lần này tới lần khác, Thi Cẩm Ngôn vẫn ôm một hy vọng hão huyền sẽ dùng tình yêu để giữ cô lại.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, nhìn chằm chằm vào đôi môi của cô, sau đó nghe được cô nói: “Thi Cẩm Ngôn, rất xin lỗi, tôi... ôi!!!”
Câu nói kế tiếp bị anh nuốt vào miệng. Anh vươn tay ra giữ chặt lấy hông cô, hôn lên môi cô, đem tất cả những lời cô muốn nói nuốt hết xuống.
Không được, không được nói ra!
Nụ hôn vừa quen thuộc vừa xa lạ, Tư Tĩnh Ngọc đánh mạnh vào người anh, nhưng Thi Cẩm Ngôn vẫn ôm chặt lấy cô.
Một người luôn lạnh lùng vào lúc này lại có chút điên cuồng, nụ hôn kia như cuốn theo cả tình yêu, như muốn phá hủy hết thảy.
Tư Tĩnh Ngọc mạnh mẽ đẩy anh ra, nhưng lại không sao đẩy được.
Đúng lúc này một cánh tay vươn ra, nắm lấy bả vai của Thi Cẩm Ngôn rồi mạnh mẽ tách hai bọn họ ra. Thi Cẩm Ngôn lùi về sau một bước, thấy Diêu Đằng mặc thường phục đang đứng bên cạnh Tư Tĩnh Ngọc, nhìn anh một cách cảnh giác. Còn Tư Tĩnh Ngọc đang che miệng, nhìn anh bằng ánh mắt khó tin.
Thi Cẩm Ngôn có cảm giác mình thực sự thất bại. Anh híp mắt, siết chặt nắm tay rồi nghe thấy Diêu Đằng nói Tư Tĩnh Ngọc: “Tĩnh Ngọc, tôi tìm cô có chút việc.”
Tư Tĩnh ngọc gật đầu: “Được, chúng ta qua bên kia nói chuyện.”
Cô nhìn anh giống như nhìn một người cực kì chán ghét, sau đó lau miệng đi, rồi xoay người nhìn anh: “Tôi sẽ bảo luật sư gửi bản án của tòa án cho anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...